Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Thật Thà
Thập Nguyệt Bảo
2024-11-18 21:49:53
Editor: Tô Nhi
—-----------------------
Dù chưa biết tên cô là gì, nhưng nhìn thấy cô dịu dàng và kiên nhẫn với con mình, lại là người làm việc rất có chừng mực, nên bà cũng có chút thiện cảm. Bà giơ tay vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của Lương Hổ, cười nói: "Tất nhiên là tiện rồi. Cảm ơn các cháu nhé, nhà bà ở ngay phía trước, chúng ta cùng đi nhé!"
Lương Hổ dùng giọng non nớt nói với Dương Lệ Quyên: "Mẹ ơi, bà nói là tiện ạ."
Dương Lệ Quyên cười xoa đầu cậu bé, sau đó đặt thùng giấy lên xe ba bánh, rồi đi theo bà cụ về nhà. Đi khoảng năm trăm mét, bà cụ dừng lại trước một căn nhà tứ hợp viện, cười nói với Dương Lệ Quyên: "Đây là nhà của ta!"
Dương Lệ Quyên kinh ngạc nhìn cánh cổng tinh xảo trước mặt, cô không dám tin vào mắt mình. một người ăn mặc đơn giản lại sống trong ngôi nhà đẹp thế này sao? Đường đến đây toàn là khu sầm uất, chỗ này dù là thuê thì tiền thuê nhà chắc cũng không rẻ chút nào!
Nhưng tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, cô đặt thùng giấy của bà xuống, còn không quên dặn dò: "Thùng giấy này nặng lắm, dì vào nhà gọi người trong nhà ra khiêng giúp!"
Nói xong, cô đỡ Lương Ni và Lương Hổ lên xe, chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã." Hoàng Uyển Thanh gọi cô lại, "Ba mẹ con đang tìm chỗ ở phải không?"
Dương Lệ Quyên gật đầu.
"Đúng lúc nhà ta có một phòng trống đang có ý định cho thuê." Hoàng Uyển Thanh nói.
Dương Lệ Quyên nhìn ngôi nhà phía sau lưng bà cụ, cười cười, thành thật nói: "Dì ơi, cháu không thuê nổi phòng ở đây đâu ạ."
Trong mắt Hoàng Uyển Thanh ánh lên sự hài lòng, không tồi, là một người thật thà.
"Năm đồng một tháng."
"Năm đồng?" Dương Lệ Quyên ngạc nhiên hỏi lại: "Dì không đùa đấy chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, nhưng ta có yêu cầu. Ở trong nhà của ta phải giữ gìn sạch sẽ, còn phải phụ trách vệ sinh ngoài sân nữa, đôi khi giúp ta chạy việc vặt. Nếu cháu đồng ý với yêu cầu này thì ta mới cho thuê." Hoàng Uyển Thanh đưa ra yêu cầu của mình.
"Dạ, cháu làm được!" Dương Lệ Quyên kích động nói.
"Vậy thì vào nhà đi!" Hoàng Uyển Thanh nói rồi mở cửa lớn ra, để ba người vào sân.
Vừa vào cửa, đập vào mắt là một bức tường chắn được xây bằng gạch men màu vàng kim, trên tường còn có chữ "Phúc" màu đỏ tươi phát ra ánh sáng nhẹ nhàng. Qua bức tường chắn là sân, đây là kiểu sân tứ hợp viện điển hình của phương Bắc. Ở góc đông nam có một cây lựu, cách cây lựu không xa là một cái đình nhỏ xinh xắn. Toàn bộ sân trong viện đều được lát đá xanh, vừa toát lên vẻ cổ kính lại vừa thanh nhã.
Dương Lệ Quyên âm thầm cảm thán, thật đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đoán được, ai mà ngờ được một người ăn mặc đơn giản lại có thể có một ngôi nhà đẹp và lớn như thế này! Hơn nữa, điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là, trong nhà có cả hệ thống sưởi! Những năm 80, gia đình có thứ này phải thuộc dạng gia đình giàu đến cỡ nào chứ!
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của cô, Hoàng Uyển Thanh khẽ ho một tiếng, nói: "Sau này ba mẹ con cháu sẽ ở phòng phía tây. Trong nhà có người bệnh, cháu trông chừng con mình, đừng để bọn trẻ chạy loạn hay làm ồn. Nếu quá ồn thì ta không có cách nào cho ba mẹ con thuê tiếp được."
"Dạ được, cháu biết rồi." Dương Lệ Quyên đáp, cô vội lấy ra năm đồng đưa tới, "Dì ơi, tiền thuê nhà."
Hoàng Uyển Thanh cười nhẹ, nói: "Cháu đã cứu mạng ta, tiền tháng này không cần trả. Cháu tên là gì?"
"Dương Lệ Quyên."
"Được rồi, đưa bọn trẻ vào phòng nghỉ ngơi đi!" Hoàng Uyển Thanh nói xong liền quay người rời đi.
Dương Lệ Quyên nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng, đến giờ cô vẫn không tin được mình lại tìm được chỗ ở một cách dễ dàng như vậy, mà điều kiện còn không tệ chút nào!
Hai đứa trẻ cũng vui mừng không thôi, cả hai không ngừng chạy qua chạy lại khắp phòng.
—-----------------------
Dù chưa biết tên cô là gì, nhưng nhìn thấy cô dịu dàng và kiên nhẫn với con mình, lại là người làm việc rất có chừng mực, nên bà cũng có chút thiện cảm. Bà giơ tay vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của Lương Hổ, cười nói: "Tất nhiên là tiện rồi. Cảm ơn các cháu nhé, nhà bà ở ngay phía trước, chúng ta cùng đi nhé!"
Lương Hổ dùng giọng non nớt nói với Dương Lệ Quyên: "Mẹ ơi, bà nói là tiện ạ."
Dương Lệ Quyên cười xoa đầu cậu bé, sau đó đặt thùng giấy lên xe ba bánh, rồi đi theo bà cụ về nhà. Đi khoảng năm trăm mét, bà cụ dừng lại trước một căn nhà tứ hợp viện, cười nói với Dương Lệ Quyên: "Đây là nhà của ta!"
Dương Lệ Quyên kinh ngạc nhìn cánh cổng tinh xảo trước mặt, cô không dám tin vào mắt mình. một người ăn mặc đơn giản lại sống trong ngôi nhà đẹp thế này sao? Đường đến đây toàn là khu sầm uất, chỗ này dù là thuê thì tiền thuê nhà chắc cũng không rẻ chút nào!
Nhưng tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, cô đặt thùng giấy của bà xuống, còn không quên dặn dò: "Thùng giấy này nặng lắm, dì vào nhà gọi người trong nhà ra khiêng giúp!"
Nói xong, cô đỡ Lương Ni và Lương Hổ lên xe, chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã." Hoàng Uyển Thanh gọi cô lại, "Ba mẹ con đang tìm chỗ ở phải không?"
Dương Lệ Quyên gật đầu.
"Đúng lúc nhà ta có một phòng trống đang có ý định cho thuê." Hoàng Uyển Thanh nói.
Dương Lệ Quyên nhìn ngôi nhà phía sau lưng bà cụ, cười cười, thành thật nói: "Dì ơi, cháu không thuê nổi phòng ở đây đâu ạ."
Trong mắt Hoàng Uyển Thanh ánh lên sự hài lòng, không tồi, là một người thật thà.
"Năm đồng một tháng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Năm đồng?" Dương Lệ Quyên ngạc nhiên hỏi lại: "Dì không đùa đấy chứ?"
"Tất nhiên là không rồi, nhưng ta có yêu cầu. Ở trong nhà của ta phải giữ gìn sạch sẽ, còn phải phụ trách vệ sinh ngoài sân nữa, đôi khi giúp ta chạy việc vặt. Nếu cháu đồng ý với yêu cầu này thì ta mới cho thuê." Hoàng Uyển Thanh đưa ra yêu cầu của mình.
"Dạ, cháu làm được!" Dương Lệ Quyên kích động nói.
"Vậy thì vào nhà đi!" Hoàng Uyển Thanh nói rồi mở cửa lớn ra, để ba người vào sân.
Vừa vào cửa, đập vào mắt là một bức tường chắn được xây bằng gạch men màu vàng kim, trên tường còn có chữ "Phúc" màu đỏ tươi phát ra ánh sáng nhẹ nhàng. Qua bức tường chắn là sân, đây là kiểu sân tứ hợp viện điển hình của phương Bắc. Ở góc đông nam có một cây lựu, cách cây lựu không xa là một cái đình nhỏ xinh xắn. Toàn bộ sân trong viện đều được lát đá xanh, vừa toát lên vẻ cổ kính lại vừa thanh nhã.
Dương Lệ Quyên âm thầm cảm thán, thật đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đoán được, ai mà ngờ được một người ăn mặc đơn giản lại có thể có một ngôi nhà đẹp và lớn như thế này! Hơn nữa, điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là, trong nhà có cả hệ thống sưởi! Những năm 80, gia đình có thứ này phải thuộc dạng gia đình giàu đến cỡ nào chứ!
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của cô, Hoàng Uyển Thanh khẽ ho một tiếng, nói: "Sau này ba mẹ con cháu sẽ ở phòng phía tây. Trong nhà có người bệnh, cháu trông chừng con mình, đừng để bọn trẻ chạy loạn hay làm ồn. Nếu quá ồn thì ta không có cách nào cho ba mẹ con thuê tiếp được."
"Dạ được, cháu biết rồi." Dương Lệ Quyên đáp, cô vội lấy ra năm đồng đưa tới, "Dì ơi, tiền thuê nhà."
Hoàng Uyển Thanh cười nhẹ, nói: "Cháu đã cứu mạng ta, tiền tháng này không cần trả. Cháu tên là gì?"
"Dương Lệ Quyên."
"Được rồi, đưa bọn trẻ vào phòng nghỉ ngơi đi!" Hoàng Uyển Thanh nói xong liền quay người rời đi.
Dương Lệ Quyên nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng, đến giờ cô vẫn không tin được mình lại tìm được chỗ ở một cách dễ dàng như vậy, mà điều kiện còn không tệ chút nào!
Hai đứa trẻ cũng vui mừng không thôi, cả hai không ngừng chạy qua chạy lại khắp phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro