Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Không Đi Nữa
Thập Nguyệt Bảo
2024-11-18 21:49:53
Editor: Tô Nhi
—--------------------
Hoàng Uyển Thanh thở dài một hơi, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: "Cháu bị ta đánh mắng mà không đánh trả, lại còn cứu ta, cháu là đứa trẻ tốt. Vừa rồi là ta không đúng, ta, do ta tức giận quá mà..." Nói xong bà lại muốn khóc.
Dương Lệ Quyên vội khuyên nhủ: "Dì ơi, dì đừng quá kích động, dì chú ý cảm xúc của mình một chút."
Hoàng Uyển Thanh nhắm mắt hít thở sâu, đợi khi bà bình tĩnh lại mới mở mắt nói: "Cháu nói đúng, chúng ta đều là nạn nhân. Ta không nên trút giận lên ba mẹ con cháu, sau này ta sẽ không thế nữa. Cháu ở lại được không? Ta thực sự rất sợ..."
Con trai hôn mê còn không tỉnh, sức khỏe của bà cũng không tốt, trời chuyển lạnh là bệnh của bà lại tái phát, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Bây giờ, trong nhà không có ai, nếu bà có chết thì cũng không ai biết. Tính cách của Dương Lệ Quyên cũng không tệ, cứ để cô ở lại nhà, có chuyện gì còn có người giúp đỡ.
Dương Lệ Quyên thấy tình huống như vậy, cô nhất thời cũng không thể đi được, liền gật đầu: "Được, bọn cháu không đi nữa."
Hoàng Uyển Thanh vẫn chưa yên tâm, sợ cô nói dối để bà yên lòng, liền thúc giục: "Ta không sao rồi, cháu mau gọi hai đứa trẻ vào đi."
Dương Lệ Quyên gọi hai đứa trẻ vào, Hoàng Uyển Thanh lấy từ tủ ra một ít kẹo đưa cho hai đứa, "Vừa rồi là bà không tốt, làm hai đứa sợ rồi. Hai đứa ngoan, hai đứa cứ yên tâm ở lại đây với mẹ, bà sẽ không đuổi ba mẹ con đi nữa. Hai đứa ăn kẹo đi."
Hai đứa trẻ không ai đưa tay ra mà cả hai đồng loạt nhìn về hướng Dương Lệ Quyên, thấy cô gật đầu, mới đưa tay nhận kẹo, "Cảm ơn bà."
"Bé ngoan, hai cháu ra ngoài chơi đi." Hoàng Uyển Thanh cố nén cảm giác khó chịu, mỉm cười với hai đứa trẻ.
Nhìn hai đứa trẻ chạy ra ngoài, Hoàng Uyển Thanh không kìm được mà lại bắt đầu rơi lệ. Nếu không phải con trai xảy ra chuyện, có lẽ bây giờ con trai bà cũng đã lập gia đình rồi. Đôi khi bà thật sự rất hận đứa con ngốc của mình, sao con trai bà cứ phải liều mạng như vậy, để rồi thành ra như thế này, gia đình của bà cũng bị tan nát. Người ta thì danh lợi đủ đầy, còn con trai bà nằm đây, đến cả chuyện vệ sinh cá nhân cũng cần có người giúp, xem sau này con trai bà còn dám liều không! Sau này? Còn có sau này nữa sao?
Bà đưa tay lau nước mắt, bình tĩnh nói với Dương Lệ Quyên: "Cháu thu dọn đi, ta vào nhà trước đây!"
Bà không kể với Dương Lệ Quyên những khó khăn và vất vả của mình, dù sao hai người mới quen nhau tối qua. Dù tính tình cô có tốt đến đâu nhưng cũng chưa đến mức bà có thể tâm sự. Trước mắt cứ để cô ở lại, đi bước nào tính bước ấy.
Vừa định vào phòng thì nghe ngoài cửa có tiếng gọi mình.
Hoàng Uyển Thanh dừng lại, thấy là cô gái Kim Chi, con nhà hàng xóm ở hẻm phía trước. Khi Trần Lục mới gặp nạn, cô gái này ngày nào cũng đến nhà giúp đỡ, nhưng dạo gần đây lại ít thấy.
Chưa kịp hỏi, Kim Chi đã giải thích: "Dạo này cháu tìm được công việc mới, chỗ làm xa nhà nên cháu không qua được. Hôm nay được nghỉ, cháu đến thăm bác với anh Trần Lục. Anh Trần Lục thế nào rồi ạ?"
"Vẫn như cũ, vào nhà—" chưa kịp nói hết câu thì thấy mẹ Kim Chi bước vào với thái độ mỉa mai, kéo con gái ra ngoài, "Không về nhà mà chạy đến đây làm gì? Con gái lớn mà không biết xấu hổ! Đừng tưởng mẹ không biết mấy ý định của con, con sớm bỏ cái ý định đó đi cho mẹ!"
Kim Chi không ngờ mẹ mình dám nói những lời đó, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, "Mẹ, mẹ nói gì thế!" Nói rồi hất tay mẹ mình ra, chạy đi.
Mẹ Kim Chi cười nhạt, khoanh tay trước ngực nói với Hoàng Uyển Thanh: "Bà Hoàng, bà là người biết điều, bà đừng làm hại con gái ngốc của tôi. Lần sau con bé có đến, bà cũng đừng khách khí, cứ mắng thẳng vào mặt nó, đập tan ý định của nó đi. Đừng để nó bỏ nhà mà chạy đến đây làm người hầu hạ con trai bà, tôi thấy sẽ khó chịu."
—--------------------
Hoàng Uyển Thanh thở dài một hơi, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nói: "Cháu bị ta đánh mắng mà không đánh trả, lại còn cứu ta, cháu là đứa trẻ tốt. Vừa rồi là ta không đúng, ta, do ta tức giận quá mà..." Nói xong bà lại muốn khóc.
Dương Lệ Quyên vội khuyên nhủ: "Dì ơi, dì đừng quá kích động, dì chú ý cảm xúc của mình một chút."
Hoàng Uyển Thanh nhắm mắt hít thở sâu, đợi khi bà bình tĩnh lại mới mở mắt nói: "Cháu nói đúng, chúng ta đều là nạn nhân. Ta không nên trút giận lên ba mẹ con cháu, sau này ta sẽ không thế nữa. Cháu ở lại được không? Ta thực sự rất sợ..."
Con trai hôn mê còn không tỉnh, sức khỏe của bà cũng không tốt, trời chuyển lạnh là bệnh của bà lại tái phát, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Bây giờ, trong nhà không có ai, nếu bà có chết thì cũng không ai biết. Tính cách của Dương Lệ Quyên cũng không tệ, cứ để cô ở lại nhà, có chuyện gì còn có người giúp đỡ.
Dương Lệ Quyên thấy tình huống như vậy, cô nhất thời cũng không thể đi được, liền gật đầu: "Được, bọn cháu không đi nữa."
Hoàng Uyển Thanh vẫn chưa yên tâm, sợ cô nói dối để bà yên lòng, liền thúc giục: "Ta không sao rồi, cháu mau gọi hai đứa trẻ vào đi."
Dương Lệ Quyên gọi hai đứa trẻ vào, Hoàng Uyển Thanh lấy từ tủ ra một ít kẹo đưa cho hai đứa, "Vừa rồi là bà không tốt, làm hai đứa sợ rồi. Hai đứa ngoan, hai đứa cứ yên tâm ở lại đây với mẹ, bà sẽ không đuổi ba mẹ con đi nữa. Hai đứa ăn kẹo đi."
Hai đứa trẻ không ai đưa tay ra mà cả hai đồng loạt nhìn về hướng Dương Lệ Quyên, thấy cô gật đầu, mới đưa tay nhận kẹo, "Cảm ơn bà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bé ngoan, hai cháu ra ngoài chơi đi." Hoàng Uyển Thanh cố nén cảm giác khó chịu, mỉm cười với hai đứa trẻ.
Nhìn hai đứa trẻ chạy ra ngoài, Hoàng Uyển Thanh không kìm được mà lại bắt đầu rơi lệ. Nếu không phải con trai xảy ra chuyện, có lẽ bây giờ con trai bà cũng đã lập gia đình rồi. Đôi khi bà thật sự rất hận đứa con ngốc của mình, sao con trai bà cứ phải liều mạng như vậy, để rồi thành ra như thế này, gia đình của bà cũng bị tan nát. Người ta thì danh lợi đủ đầy, còn con trai bà nằm đây, đến cả chuyện vệ sinh cá nhân cũng cần có người giúp, xem sau này con trai bà còn dám liều không! Sau này? Còn có sau này nữa sao?
Bà đưa tay lau nước mắt, bình tĩnh nói với Dương Lệ Quyên: "Cháu thu dọn đi, ta vào nhà trước đây!"
Bà không kể với Dương Lệ Quyên những khó khăn và vất vả của mình, dù sao hai người mới quen nhau tối qua. Dù tính tình cô có tốt đến đâu nhưng cũng chưa đến mức bà có thể tâm sự. Trước mắt cứ để cô ở lại, đi bước nào tính bước ấy.
Vừa định vào phòng thì nghe ngoài cửa có tiếng gọi mình.
Hoàng Uyển Thanh dừng lại, thấy là cô gái Kim Chi, con nhà hàng xóm ở hẻm phía trước. Khi Trần Lục mới gặp nạn, cô gái này ngày nào cũng đến nhà giúp đỡ, nhưng dạo gần đây lại ít thấy.
Chưa kịp hỏi, Kim Chi đã giải thích: "Dạo này cháu tìm được công việc mới, chỗ làm xa nhà nên cháu không qua được. Hôm nay được nghỉ, cháu đến thăm bác với anh Trần Lục. Anh Trần Lục thế nào rồi ạ?"
"Vẫn như cũ, vào nhà—" chưa kịp nói hết câu thì thấy mẹ Kim Chi bước vào với thái độ mỉa mai, kéo con gái ra ngoài, "Không về nhà mà chạy đến đây làm gì? Con gái lớn mà không biết xấu hổ! Đừng tưởng mẹ không biết mấy ý định của con, con sớm bỏ cái ý định đó đi cho mẹ!"
Kim Chi không ngờ mẹ mình dám nói những lời đó, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, "Mẹ, mẹ nói gì thế!" Nói rồi hất tay mẹ mình ra, chạy đi.
Mẹ Kim Chi cười nhạt, khoanh tay trước ngực nói với Hoàng Uyển Thanh: "Bà Hoàng, bà là người biết điều, bà đừng làm hại con gái ngốc của tôi. Lần sau con bé có đến, bà cũng đừng khách khí, cứ mắng thẳng vào mặt nó, đập tan ý định của nó đi. Đừng để nó bỏ nhà mà chạy đến đây làm người hầu hạ con trai bà, tôi thấy sẽ khó chịu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro