Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam
Đi Ăn Sủi Cảo V...
Thập Nguyệt Bảo
2024-11-18 21:49:53
Editor: Tô Nhi
—---------------
Lương Kiến Quốc đoán không sai, cảnh sát sau khi điều tra hồ sơ của anh ta đã phát hiện ra chuyện anh ta che giấu lịch sử hôn nhân và có hai con, việc này nhanh chóng lan truyền ở đơn vị. Thêm vào đó, mối quan hệ tình cảm của anh ta với Triệu Đan Ni không được đồng nghiệp ủng hộ, hai chuyện này cộng lại, lãnh đạo đơn vị quyết định sa thải anh ta, và cả cô em gái Lương Tiểu Hồng làm việc ở nhà in nhờ cửa sau.
Nhận được thư sa thải từ đơn vị, ba anh ta cảm thấy trời đất sụp đổ, sau này gia đình họ sống ở thành phố thế nào đây?
“Kiến Quốc, con mau đi, đừng có ở đây nhào bột nữa!” Ba anh ta giật lấy chậu bột từ tay con trai, “Con đến đơn vị cầu xin lãnh đạo, mất việc của Tiểu Hồng thì cũng được, nhưng con không thể mất việc! Con mà không có việc, cả gia đình mình sống ở thành phố thế nào đây? Ba và mẹ không còn mặt mũi nào quay về thôn, đây không phải là muốn chúng ta chết sao?”
Ông ta thật không hiểu con trai mình đang tính toán cái gì, thư sa thải đã gửi đến tận nhà, mà con trai ông ta vẫn bình thản nhào bột làm bánh bao, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra!
Lương Kiến Quốc không vội, nhận lại chậu bột tiếp tục nhào, “Vô ích thôi! Ba nghĩ đơn vị là nhà mình sao, muốn thế nào thì thế ấy? Con đã đoán trước kết quả này rồi, mất việc thì mất việc, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Mẹ và Tiểu Hồng hôm nay sẽ về, chúng ta gói bánh bao!”
“Con mất việc mà còn tâm trạng ăn bánh bao!” Ba anh ta rầu rĩ nói.
Lương Kiến Quốc không để ý, chỉ tập trung nhào bột, làm bánh.
Ba anh ta thấy con trai không vội cũng không lo, không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, nói gì con trai cũng không nghe, nói cũng vô ích, nên ông ta cũng không muốn nói thêm. Ông ta thở dài, ra ngồi ở cửa hút thuốc, chờ vợ và con gái về.
Một điếu thuốc chưa kịp hút hết, đã thấy con gái đỡ vợ từ xa đi tới, cả hai trông đều rã rời, mệt mỏi.
Ông ta vứt điếu thuốc, giẫm tắt, vội vã chạy tới, “Bà nó, bà có sao không?”
Mẹ Lương vừa thấy chồng, không thể kìm được nước mắt, òa lên, “Ông nó, tôi cứ nghĩ cả đời này không gặp lại ông nữa! Thật sự sợ chết khiếp!”
Bà ta sống cả đời ở quê, chưa bao giờ gặp cảnh tượng này, sợ đến mức tim muốn vỡ, miệng vẫn còn đắng.
Lương Tiểu Hồng cũng cúi đầu khóc. Đừng thấy cô ta bình thường hay ồn ào, thực ra gan cô ta rất nhỏ, biết mình bị giam giữ, cô ta sợ đến mức tè ra quần. Mười lăm ngày qua cô ta ăn không ngon ngủ không yên, cả người phờ phạc.
“Về nhà rồi, về nhà rồi. Không nói gì nữa, về nhà trước đã!” Bố Lương lau nước mắt nói.
Mẹ Lương dù sợ hãi, nhưng vẫn không quên quan tâm con trai, “Kiến Quốc đâu, đã xuất viện chưa?”
“Đã xuất viện rồi, biết hôm nay mẹ và em về, đang ở nhà làm bánh bao.” Ba Lương vừa lau nước mắt vừa nói.
“Vết thương của Kiến Quốc đã khỏi chưa?” Mẹ Lương hỏi tiếp.
Ba Lương không đáp, chỉ thở dài, “Vào nhà rồi nói!”
Ba người vào nhà, bánh bao nóng hổi đã bày sẵn trên bàn, Lương Kiến Quốc đang mặc tạp dề ngồi đối diện.
Từ khi con trai đỗ đại học, con trai bà ta chưa bao giờ vào bếp, giờ đột nhiên thấy con trai mặc tạp dề, mẹ Lương cảm thấy không quen, lại thấy con trai gầy đi nhiều, xót xa nước mắt chảy dài, “Kiến Quốc à, sao con gầy thế này?”
“Không sao đâu, mẹ. Bánh bao vừa chín, mẹ ăn khi còn nóng.” Lương Kiến Quốc cười nói.
Mẹ Lương thấy chồng vẻ mặt âu sầu, con trai lại thái độ trái ngược, cảm thấy rất lạ. Bà ta nhớ lại câu "đi ăn sủi cảo về ăn mình" (*)lập tức giật mình, run run nói: “Kiến Quốc, con định đuổi chúng ta đi sao?”
(*)*上车饺子下车面: Một câu tục ngữ miền Bắc, lên xe sủi cảo, xuống xe mì. Khi đưa tiễn thì sẽ đưa cho người ta sủi cảo, khi về sẽ đưa mì.
Ba Lương nghe vậy không kìm được nữa, nghẹn ngào nói: “Tiểu Hồng và Kiến Quốc đều mất việc rồi!”
“Cái gì?” Mẹ Lương kinh ngạc há hốc miệng, bà ta nghĩ con gái có thể mất việc, nhưng không ngờ ngay cả con trai cũng bị đuổi việc! Không trách con trai muốn đuổi mình đi!
—---------------
Lương Kiến Quốc đoán không sai, cảnh sát sau khi điều tra hồ sơ của anh ta đã phát hiện ra chuyện anh ta che giấu lịch sử hôn nhân và có hai con, việc này nhanh chóng lan truyền ở đơn vị. Thêm vào đó, mối quan hệ tình cảm của anh ta với Triệu Đan Ni không được đồng nghiệp ủng hộ, hai chuyện này cộng lại, lãnh đạo đơn vị quyết định sa thải anh ta, và cả cô em gái Lương Tiểu Hồng làm việc ở nhà in nhờ cửa sau.
Nhận được thư sa thải từ đơn vị, ba anh ta cảm thấy trời đất sụp đổ, sau này gia đình họ sống ở thành phố thế nào đây?
“Kiến Quốc, con mau đi, đừng có ở đây nhào bột nữa!” Ba anh ta giật lấy chậu bột từ tay con trai, “Con đến đơn vị cầu xin lãnh đạo, mất việc của Tiểu Hồng thì cũng được, nhưng con không thể mất việc! Con mà không có việc, cả gia đình mình sống ở thành phố thế nào đây? Ba và mẹ không còn mặt mũi nào quay về thôn, đây không phải là muốn chúng ta chết sao?”
Ông ta thật không hiểu con trai mình đang tính toán cái gì, thư sa thải đã gửi đến tận nhà, mà con trai ông ta vẫn bình thản nhào bột làm bánh bao, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra!
Lương Kiến Quốc không vội, nhận lại chậu bột tiếp tục nhào, “Vô ích thôi! Ba nghĩ đơn vị là nhà mình sao, muốn thế nào thì thế ấy? Con đã đoán trước kết quả này rồi, mất việc thì mất việc, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Mẹ và Tiểu Hồng hôm nay sẽ về, chúng ta gói bánh bao!”
“Con mất việc mà còn tâm trạng ăn bánh bao!” Ba anh ta rầu rĩ nói.
Lương Kiến Quốc không để ý, chỉ tập trung nhào bột, làm bánh.
Ba anh ta thấy con trai không vội cũng không lo, không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, nói gì con trai cũng không nghe, nói cũng vô ích, nên ông ta cũng không muốn nói thêm. Ông ta thở dài, ra ngồi ở cửa hút thuốc, chờ vợ và con gái về.
Một điếu thuốc chưa kịp hút hết, đã thấy con gái đỡ vợ từ xa đi tới, cả hai trông đều rã rời, mệt mỏi.
Ông ta vứt điếu thuốc, giẫm tắt, vội vã chạy tới, “Bà nó, bà có sao không?”
Mẹ Lương vừa thấy chồng, không thể kìm được nước mắt, òa lên, “Ông nó, tôi cứ nghĩ cả đời này không gặp lại ông nữa! Thật sự sợ chết khiếp!”
Bà ta sống cả đời ở quê, chưa bao giờ gặp cảnh tượng này, sợ đến mức tim muốn vỡ, miệng vẫn còn đắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Tiểu Hồng cũng cúi đầu khóc. Đừng thấy cô ta bình thường hay ồn ào, thực ra gan cô ta rất nhỏ, biết mình bị giam giữ, cô ta sợ đến mức tè ra quần. Mười lăm ngày qua cô ta ăn không ngon ngủ không yên, cả người phờ phạc.
“Về nhà rồi, về nhà rồi. Không nói gì nữa, về nhà trước đã!” Bố Lương lau nước mắt nói.
Mẹ Lương dù sợ hãi, nhưng vẫn không quên quan tâm con trai, “Kiến Quốc đâu, đã xuất viện chưa?”
“Đã xuất viện rồi, biết hôm nay mẹ và em về, đang ở nhà làm bánh bao.” Ba Lương vừa lau nước mắt vừa nói.
“Vết thương của Kiến Quốc đã khỏi chưa?” Mẹ Lương hỏi tiếp.
Ba Lương không đáp, chỉ thở dài, “Vào nhà rồi nói!”
Ba người vào nhà, bánh bao nóng hổi đã bày sẵn trên bàn, Lương Kiến Quốc đang mặc tạp dề ngồi đối diện.
Từ khi con trai đỗ đại học, con trai bà ta chưa bao giờ vào bếp, giờ đột nhiên thấy con trai mặc tạp dề, mẹ Lương cảm thấy không quen, lại thấy con trai gầy đi nhiều, xót xa nước mắt chảy dài, “Kiến Quốc à, sao con gầy thế này?”
“Không sao đâu, mẹ. Bánh bao vừa chín, mẹ ăn khi còn nóng.” Lương Kiến Quốc cười nói.
Mẹ Lương thấy chồng vẻ mặt âu sầu, con trai lại thái độ trái ngược, cảm thấy rất lạ. Bà ta nhớ lại câu "đi ăn sủi cảo về ăn mình" (*)lập tức giật mình, run run nói: “Kiến Quốc, con định đuổi chúng ta đi sao?”
(*)*上车饺子下车面: Một câu tục ngữ miền Bắc, lên xe sủi cảo, xuống xe mì. Khi đưa tiễn thì sẽ đưa cho người ta sủi cảo, khi về sẽ đưa mì.
Ba Lương nghe vậy không kìm được nữa, nghẹn ngào nói: “Tiểu Hồng và Kiến Quốc đều mất việc rồi!”
“Cái gì?” Mẹ Lương kinh ngạc há hốc miệng, bà ta nghĩ con gái có thể mất việc, nhưng không ngờ ngay cả con trai cũng bị đuổi việc! Không trách con trai muốn đuổi mình đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro