Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam

Dựa Vào Cái Gì?

Thập Nguyệt Bảo

2024-11-18 21:49:53

Editor: Tô Nhi

—-----------------

"Bà, bà là phụ nữ mà sao nói chuyện khó nghe như thế? Dù có vào nhà bà thì cũng đã sao, không có trộm, không có cướp, chuyện nhỏ như thế có gì đáng nói chứ? Sao bà lại nhẫn tâm bắt người ta đi tù, đó là hại cả đời người ta đấy. Bà là phụ nữ mà sao nhẫn tâm quá!" Ba của Lương Kiến Quốc tức giận chửi rủa khi thấy Hoàng Uyển Thanh không có ý định nhượng bộ, không tha cho mẹ Lương và Lương Tiểu Hồng.

Chuyện này ở nông thôn chẳng là cái gì to tát, có khi chủ nhà còn mời vào uống nước nữa. Sao đến thành phố lại khác như vậy, vào nhà người ta lại phải đi tù!

"Tôi có nhẫn tâm cũng không bằng đứa con trai vong ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói, đến người cũng không bằng của ông!" Hoàng Uyển Thanh nhìn chằm chằm Lương Kiến Quốc, mắt đỏ ngầu, từng câu từng chữ oán hận nói.

"Bà, bà dựa vào cái gì mà chửi con trai tôi?" Ba của Lương Kiến Quốc đứng ra bảo vệ con trai. Con trai ông ta là sinh viên đại học duy nhất ở nông thôn, làng trên xóm dưới ai gặp cũng khen ngợi, sao Hoàng Uyển Thanh lại mắng chửi như tát nước vào mặt thế này?

"Dựa vào cái gì? Ông hỏi con trai ông dựa vào cái gì?" Hoàng Uyển Thanh nhìn chằm chằm ông ta, "Lương Kiến Quốc vừa được thăng chức vừa lấy được vợ đẹp về nhà, sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn, hạnh phúc đến nỗi quên cả người xưa rồi sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lương Kiến Quốc nhìn mái tóc bạc của Hoàng Uyển Thanh, cắn môi không nói gì, cố nén sự nhục nhã, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, anh ta không tình nguyện nói: "Trần Lục, Trần Lục cậu ấy..."

"Câm miệng! Cậu không xứng nhắc đến tên của thằng bé!" Hoàng Uyển Thanh tức giận quát.

Lương Kiến Quốc thấy bà không còn chút tình cảm nào với anh ta thì liền biết việc xin lỗi cũng chẳng có hy vọng. Hơn nữa, giữa mình và Hoàng Uyển Thanh cũng không có liên quan lợi ích gì với nhau nữa, nên anh ta không nhún nhường.

"Hoàng Uyển Thanh, tôi tôn trọng bà mới gọi bà một tiếng cô giáo Hoàng, bà đừng quá đáng! Tôi thừa nhận là Trần Lục đã cứu tôi, nhưng bà không thể dùng chuyện này để ép tôi cả đời được, đúng không? Tôi không thể ngày nào cũng bỏ mọi việc để chăm sóc anh ấy, bà thấy có khả năng không? Chuyện đã xảy ra rồi, bà muốn hay không cũng phải chấp nhận thôi! Nếu bà không vui trong lòng, đừng trách tôi, hãy trách con trai bà lo chuyện bao đồng! Còn về Đan Ni, dù sao cô ấy cũng chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của Trần Lục, nhưng cuối cùng họ không kết hôn, con trai bà đã như vậy rồi, bà không thể trì hoàng cuộc đời con gái người ta mãi được, đúng không? Chúng tôi đều là người độc thân, yêu nhau là lẽ tự nhiên, bà không quản được cũng không có quyền để quản!"

"Lương Kiến Quốc, cậu còn không bằng súc sinh!" Hoàng Uyển Thanh giận đến run người, nhưng bà nén giận không ra tay.

Bà biết Lương Kiến Quốc chắc chắn sẽ đến, trong lòng đã nghĩ ra hàng trăm cách để hành hạ anh ta. Nhưng đúng như Dương Lệ Quyên đã nói, Lương Kiến Quốc làm những việc không ra gì nhưng không vi phạm pháp luật. Nếu đánh nhau với anh ta, anh ta sẽ có cớ phản công, cuối cùng hai bên đều có lỗi, không xử lý được anh ta.

Lương Kiến Quốc đạt được thành tựu ngày hôm nay không dễ dàng, anh ta coi trọng địa vị hơn cả mạng sống của mình. Nếu có thể làm cho anh ta mất mặt, mất hết những gì hiện có, thì còn đau khổ hơn cái chết. Vì vậy, dù khó chịu đến đâu, bà cũng phải nhịn, tuyệt đối không để xảy ra xung đột, không để anh ta có cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80, Xé Rách Mặt Nhà Tra Nam

Số ký tự: 0