Bà Xã, Em Là Bà...
Tô Nhiễm Cửu
2024-08-06 12:23:09
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhịp tim Bạch Vị bắt đầu đập nhanh hơn, thình thịch, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Lục Tư Đình nói rất chậm, cũng rất kiên định.
Đôi mắt anh cong cong, nụ cười trên mặt cũng thật trong trẻo thuần khiết, làm cho Bạch Vị cảm thấy trong lòng mình rất ngứa ngáy.
Lục Tư Đình gần như chưa bao giờ bày ra vẻ mặt như vậy, vị tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày đột nhiên uống say, biểu cảm trên mặt vừa nghiêm túc lại ngốc nghếch, khiến người ta không kìm được muốn sờ sờ trên mặt anh.
Nhưng nhỡ đâu, ngày mai khi tỉnh rượu, anh nhớ lại chuyện hôm nay thì phải làm sao?
Bạch Vi suy nghĩ không đầy hai giây, lập tức vứt bỏ ý nghĩ đó, thẳng thừng vươn tay ra, lén lén lút lút chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Lục Tư Đình.
Thôi kệ đi, cho dù Lục Tư Đình có nhớ lại thì đó cũng là chuyện ngày mai rồi, hơn nữa cô vẫn có thể nói là anh say nhớ lầm mà.
Sờ lên gò má Lục Tư Đình thành công, Bạch Vi giật mình, cảm giác quả thật rất tốt!
Cô nhịn không được mà nhào nặn, xoa xoa, rồi lại kéo kéo, trên khuôn mặt đẹp trai ấy dưới bàn tay Bạch Vi xuất hiện đủ loại biểu cảm kì lạ.
"Phụt..."
Bạch Vi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, Lục Tư Đình thấy vậy, cũng bắt chước làm theo, lộ ra một biểu cảm thật vui vẻ.
Có thể nói, số lần Lục Tư Đình cười trong cả ngày hôm nay, có lẽ còn nhiều hơn tổng số lần anh cười trong hơn hai mươi năm qua.
Đến gần buổi chiều tà, gần như khách khứa đã đi hết, Bạch Vi nói với bố mẹ một tiếng rồi chuẩn bị cùng Lục Tư Đình về.
Chỉ ra cửa một chút, khi quay trở lại, Bạch Vi đã thấy Lục Tư Đình ngồi trên ghế nhắm mắt lại.
Có vẻ như đã ngủ thiếp đi rồi.
Bạch Vi đi tới, còn chưa kịp gọi anh, Lục Tư Đình đã mở mắt ra.
"Chưa ngủ à? Thế thì mình về nhé, đã đến giờ về nhà rồi."
May mắn là hôm nay các tài xế đều không uống rượu, nếu không, thật sự không biết phải về nhà thế nào.
Mùi rượu trên người Lục Tư Đình rất nồng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là đã say.
Căn nhà mới của họ nằm trong khuôn viên đại viện nhà Lục Tư Đình ở quân khu, Bạch Vi bèn tìm một tài xế để đưa hai người về.
Hiện tại, Lục Tư Đình đã rơi vào trạng thái say rượu rồi, nhưng vẫn còn giữ được chút lý trí cuối cùng.
Chút lý trí cuối cùng này khiến anh trở nên thong thả chậm chạp, đứng trước xe cả tiếng đồng hồ vẫn chưa lên.
Bạch Vi đành kéo anh lên xe.
Rất nhanh sau đó đã đến trước cửa nhà, Bạch Vi đỡ Lục Tư Đình vào nhà.
"Lục Tư Đình? Lục Tư Đình!"
Bạch Vi hô hai tiếng, lần này dường như Lục Tư Đình đã ngủ thật rồi, nằm trên giường rất im lặng.
Có lẽ là đã ở trong xe lâu quá.
Bạch Vi hơi mệt một chút, ngồi nghỉ ngơi hai phút, sau đó thì vắt khăn lông, lau mặt cho anh.
Hình như do cảm thấy hơi nóng, không biết hai cúc áo trên cổ của Lục Tư Đình mở ra từ lúc nào, yết hầu gợi cảm lộ ra.
Chiếc khăn lông mát lạnh lướt qua gò má, Lục Tư Đình thoải mái hừ nhẹ hai tiếng.
Bạch Vi lau mặt và cổ cho anh, nhìn dáng vẻ không được thoải mái của anh, cô suy nghĩ một chút, giúp anh cởi quần áo, định thay đồ ngủ cho anh.
Mới mở hai cúc áo, nhìn thấy làn da khỏe mạnh màu lúa mạch của anh, nhịp tim của Bạch Vi bắt đầu tăng nhanh.
Nhịp tim Bạch Vị bắt đầu đập nhanh hơn, thình thịch, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Lục Tư Đình nói rất chậm, cũng rất kiên định.
Đôi mắt anh cong cong, nụ cười trên mặt cũng thật trong trẻo thuần khiết, làm cho Bạch Vị cảm thấy trong lòng mình rất ngứa ngáy.
Lục Tư Đình gần như chưa bao giờ bày ra vẻ mặt như vậy, vị tiểu đoàn trưởng trẻ tuổi nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày đột nhiên uống say, biểu cảm trên mặt vừa nghiêm túc lại ngốc nghếch, khiến người ta không kìm được muốn sờ sờ trên mặt anh.
Nhưng nhỡ đâu, ngày mai khi tỉnh rượu, anh nhớ lại chuyện hôm nay thì phải làm sao?
Bạch Vi suy nghĩ không đầy hai giây, lập tức vứt bỏ ý nghĩ đó, thẳng thừng vươn tay ra, lén lén lút lút chạm vào khuôn mặt tuấn tú của Lục Tư Đình.
Thôi kệ đi, cho dù Lục Tư Đình có nhớ lại thì đó cũng là chuyện ngày mai rồi, hơn nữa cô vẫn có thể nói là anh say nhớ lầm mà.
Sờ lên gò má Lục Tư Đình thành công, Bạch Vi giật mình, cảm giác quả thật rất tốt!
Cô nhịn không được mà nhào nặn, xoa xoa, rồi lại kéo kéo, trên khuôn mặt đẹp trai ấy dưới bàn tay Bạch Vi xuất hiện đủ loại biểu cảm kì lạ.
"Phụt..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Vi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, Lục Tư Đình thấy vậy, cũng bắt chước làm theo, lộ ra một biểu cảm thật vui vẻ.
Có thể nói, số lần Lục Tư Đình cười trong cả ngày hôm nay, có lẽ còn nhiều hơn tổng số lần anh cười trong hơn hai mươi năm qua.
Đến gần buổi chiều tà, gần như khách khứa đã đi hết, Bạch Vi nói với bố mẹ một tiếng rồi chuẩn bị cùng Lục Tư Đình về.
Chỉ ra cửa một chút, khi quay trở lại, Bạch Vi đã thấy Lục Tư Đình ngồi trên ghế nhắm mắt lại.
Có vẻ như đã ngủ thiếp đi rồi.
Bạch Vi đi tới, còn chưa kịp gọi anh, Lục Tư Đình đã mở mắt ra.
"Chưa ngủ à? Thế thì mình về nhé, đã đến giờ về nhà rồi."
May mắn là hôm nay các tài xế đều không uống rượu, nếu không, thật sự không biết phải về nhà thế nào.
Mùi rượu trên người Lục Tư Đình rất nồng, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là đã say.
Căn nhà mới của họ nằm trong khuôn viên đại viện nhà Lục Tư Đình ở quân khu, Bạch Vi bèn tìm một tài xế để đưa hai người về.
Hiện tại, Lục Tư Đình đã rơi vào trạng thái say rượu rồi, nhưng vẫn còn giữ được chút lý trí cuối cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chút lý trí cuối cùng này khiến anh trở nên thong thả chậm chạp, đứng trước xe cả tiếng đồng hồ vẫn chưa lên.
Bạch Vi đành kéo anh lên xe.
Rất nhanh sau đó đã đến trước cửa nhà, Bạch Vi đỡ Lục Tư Đình vào nhà.
"Lục Tư Đình? Lục Tư Đình!"
Bạch Vi hô hai tiếng, lần này dường như Lục Tư Đình đã ngủ thật rồi, nằm trên giường rất im lặng.
Có lẽ là đã ở trong xe lâu quá.
Bạch Vi hơi mệt một chút, ngồi nghỉ ngơi hai phút, sau đó thì vắt khăn lông, lau mặt cho anh.
Hình như do cảm thấy hơi nóng, không biết hai cúc áo trên cổ của Lục Tư Đình mở ra từ lúc nào, yết hầu gợi cảm lộ ra.
Chiếc khăn lông mát lạnh lướt qua gò má, Lục Tư Đình thoải mái hừ nhẹ hai tiếng.
Bạch Vi lau mặt và cổ cho anh, nhìn dáng vẻ không được thoải mái của anh, cô suy nghĩ một chút, giúp anh cởi quần áo, định thay đồ ngủ cho anh.
Mới mở hai cúc áo, nhìn thấy làn da khỏe mạnh màu lúa mạch của anh, nhịp tim của Bạch Vi bắt đầu tăng nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro