Người Mai Mối T...
Tô Nhiễm Cửu
2024-08-06 12:23:09
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô nhìn Lục Tư Đình, khen anh cũng có nghĩa là khen cô có mắt nhìn đây mà, Bạch Vi lập tức đắc ý đáp: “Đương nhiên rồi!”
Lúc chiều, Thẩm Quyên còn lo rằng cuộc hôn nhân chớp nhoáng này của cô có vấn đề gì hay không. Nhưng sau khi nhìn thấy Lục Tư Đình, Thẩm Quyên đã thay đổi suy nghĩ. Sau khi biết được Lục Tư Đình ưu tú như vậy, bà không còn gì để nói nữa.
Bạch Vi lột quýt ra rồi đưa cho Thẩm Quyên một nửa, cô nhỏ giọng nói: “Mẹ, con cảm thấy tay nghề nấu nướng của anh ấy chắc chắn không tệ, người đàn ông của gia đình tốt như thế này, mắt nhìn của con không tệ chứ!”
“Con quỷ này lanh lắm.”
Thẩm Quyên cười búng trán con gái một cái.
Cơm đã chín, Lục Tư Đình làm thêm vài món xào nữa là được.
Thẩm Quyên đã vào phòng ngủ lặng lẽ nói chuyện với Bạch Diệu Thiên rồi.
Trong lúc rảnh rỗi, thi thoảng Bạch Vi lại lượn lờ trước cửa nhà bếp. Thấy Lục Tư Đình đã nấu xong, món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, cô không khỏi tán dương anh.
“Woa, thơm quá!”
Khóe miệng Lục Tư Đình hơi cong lên, lát sau anh lại hạ xuống. Bình thường anh vốn là người nói năng thận trọng, nhưng hôm nay hình như anh đã nở nụ cười rất nhiều lần thì phải, động tác nấu cơm cũng nhanh hơn đôi chút.
Cơm nước đã nấu xong, Bạch Vi phụ giúp bưng đồ ăn ra, sau đó gằn giọng gọi một tiếng: “Cha mẹ, ra ăn cơm thôi! Tay nghề của Lục Tư Đình giỏi lắm, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!”
Sáu món mặn một món canh, chỉ là những món đơn giản thôi nhưng Lục Tư Đình lại nấu ra được mùi vị rất khác biệt.
Thẩm Quyên hơi ngượng ngùng nói: “Con xem, hôm nay đây là lần đầu tiên Tiểu Lục đến nhà mà lại để con nấu cho mọi người một bàn đầy món ăn thế này.”
Lục Tư Đình nói: "Không sao đâu dì, con chỉ tùy tiện nấu một chút thôi. Lần sau có cơ hội, hy vọng con được nếm thử tay nghề của dì."
"Ôi, được được được!"
Khỏi phải nói Thẩm Quyên vui vẻ cỡ nào, bà vội vàng bảo: "Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống đi, chúng ta là người một nhà cả, đừng khách khí làm gì! Mau ăn đi."
Bạch Diệu Thiên cũng âm thầm gật đầu, ông cảm thấy đứa con rể này không tồi.
Ông định lấy rượu ra uống vài ly với Lục Tư Đình nhưng mà Lục Tư Đình còn phải lái xe nữa nên anh đã khéo léo từ chối.
Con rể còn có xe riêng nữa ư?
Bạch Diệu Thiên càng hài lòng hơn.
Lúc mọi người đang ăn cơm được một nửa thì tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài hành lang, sau đó dừng lại trước cửa nhà bọn họ.
Tiếp đến, cửa nhà không đóng chặt bị đẩy ra, một người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi tới, mắng bọn họ rằng: "Thẩm Quyên! Rốt cuộc nhà bà có ý gì đây?"
"Đều là hàng xóm cùng quê cả, có cần phải chơi đùa người khác như vậy không? Không phải hôm qua các người đã đồng ý đi xem mắt rồi sao, sao thế, đổi ý rồi à?"
Hồng Mai là bà mai nổi danh gần đây, từng se duyên cho rất nhiều người trẻ tuổi. Dáng người bà ta đẫy đà, hai má trắng hồng đỏ ửng lên vì cơn tức giận.
Bà ta nhìn bữa tối phong phú của cái nhà này, rồi lại nghĩ đến chuyện mình vừa bị người ta chửi như chó nên nổi trận lôi đình, hét lên rằng: "Mấy người đúng là chẳng có nhân tính gì cả! Coi như các người đột nhiên không muốn đi nữa đi, dù gì cũng phải nói cho tôi biết một tiếng chứ? Tôi không biết, nhà trai cũng không biết, mấy người khiến con trai nhà người ta phải chờ ở nhà hàng, chờ con gái nhà mấy người hết mấy tiếng đồng hồ đấy, chơi đùa người khác như thế không hay lắm đâu nhỉ!”
Cô nhìn Lục Tư Đình, khen anh cũng có nghĩa là khen cô có mắt nhìn đây mà, Bạch Vi lập tức đắc ý đáp: “Đương nhiên rồi!”
Lúc chiều, Thẩm Quyên còn lo rằng cuộc hôn nhân chớp nhoáng này của cô có vấn đề gì hay không. Nhưng sau khi nhìn thấy Lục Tư Đình, Thẩm Quyên đã thay đổi suy nghĩ. Sau khi biết được Lục Tư Đình ưu tú như vậy, bà không còn gì để nói nữa.
Bạch Vi lột quýt ra rồi đưa cho Thẩm Quyên một nửa, cô nhỏ giọng nói: “Mẹ, con cảm thấy tay nghề nấu nướng của anh ấy chắc chắn không tệ, người đàn ông của gia đình tốt như thế này, mắt nhìn của con không tệ chứ!”
“Con quỷ này lanh lắm.”
Thẩm Quyên cười búng trán con gái một cái.
Cơm đã chín, Lục Tư Đình làm thêm vài món xào nữa là được.
Thẩm Quyên đã vào phòng ngủ lặng lẽ nói chuyện với Bạch Diệu Thiên rồi.
Trong lúc rảnh rỗi, thi thoảng Bạch Vi lại lượn lờ trước cửa nhà bếp. Thấy Lục Tư Đình đã nấu xong, món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, cô không khỏi tán dương anh.
“Woa, thơm quá!”
Khóe miệng Lục Tư Đình hơi cong lên, lát sau anh lại hạ xuống. Bình thường anh vốn là người nói năng thận trọng, nhưng hôm nay hình như anh đã nở nụ cười rất nhiều lần thì phải, động tác nấu cơm cũng nhanh hơn đôi chút.
Cơm nước đã nấu xong, Bạch Vi phụ giúp bưng đồ ăn ra, sau đó gằn giọng gọi một tiếng: “Cha mẹ, ra ăn cơm thôi! Tay nghề của Lục Tư Đình giỏi lắm, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!”
Sáu món mặn một món canh, chỉ là những món đơn giản thôi nhưng Lục Tư Đình lại nấu ra được mùi vị rất khác biệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Quyên hơi ngượng ngùng nói: “Con xem, hôm nay đây là lần đầu tiên Tiểu Lục đến nhà mà lại để con nấu cho mọi người một bàn đầy món ăn thế này.”
Lục Tư Đình nói: "Không sao đâu dì, con chỉ tùy tiện nấu một chút thôi. Lần sau có cơ hội, hy vọng con được nếm thử tay nghề của dì."
"Ôi, được được được!"
Khỏi phải nói Thẩm Quyên vui vẻ cỡ nào, bà vội vàng bảo: "Mau ngồi xuống đi, ngồi xuống đi, chúng ta là người một nhà cả, đừng khách khí làm gì! Mau ăn đi."
Bạch Diệu Thiên cũng âm thầm gật đầu, ông cảm thấy đứa con rể này không tồi.
Ông định lấy rượu ra uống vài ly với Lục Tư Đình nhưng mà Lục Tư Đình còn phải lái xe nữa nên anh đã khéo léo từ chối.
Con rể còn có xe riêng nữa ư?
Bạch Diệu Thiên càng hài lòng hơn.
Lúc mọi người đang ăn cơm được một nửa thì tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài hành lang, sau đó dừng lại trước cửa nhà bọn họ.
Tiếp đến, cửa nhà không đóng chặt bị đẩy ra, một người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi tới, mắng bọn họ rằng: "Thẩm Quyên! Rốt cuộc nhà bà có ý gì đây?"
"Đều là hàng xóm cùng quê cả, có cần phải chơi đùa người khác như vậy không? Không phải hôm qua các người đã đồng ý đi xem mắt rồi sao, sao thế, đổi ý rồi à?"
Hồng Mai là bà mai nổi danh gần đây, từng se duyên cho rất nhiều người trẻ tuổi. Dáng người bà ta đẫy đà, hai má trắng hồng đỏ ửng lên vì cơn tức giận.
Bà ta nhìn bữa tối phong phú của cái nhà này, rồi lại nghĩ đến chuyện mình vừa bị người ta chửi như chó nên nổi trận lôi đình, hét lên rằng: "Mấy người đúng là chẳng có nhân tính gì cả! Coi như các người đột nhiên không muốn đi nữa đi, dù gì cũng phải nói cho tôi biết một tiếng chứ? Tôi không biết, nhà trai cũng không biết, mấy người khiến con trai nhà người ta phải chờ ở nhà hàng, chờ con gái nhà mấy người hết mấy tiếng đồng hồ đấy, chơi đùa người khác như thế không hay lắm đâu nhỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro