Có Chỗ Báo Đáp
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:28:12
Thấy Cát Tường ăn từng miếng từng miếng sô cô la, trên mặt còn có biểu cảm mới lạ, Lưu Tuệ còn thấy vui vẻ hơn cả khi mình ăn nữa, nghĩ thầm tối nay đi đến nhà họ hàng đó xem còn có nữa không, có thì lấy thêm một ít.
“Chuyện mà cháu nói đó bác gái vẫn chưa hỏi, hay là cháu chờ một lúc? Bác năm của cháu cũng sắp về rồi đó, ông ấy đang giúp con trai út của nhà bà dì tư cháu tìm một công việc, lúc này đang dẫn người đi đăng ký, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu…”
Cát Tường năm mấy miếng sô cô la vuông nhỏ, cảm thấy hơi ngán, bèn gói chỗ còn lại vào, sau đó nhận lấy cóc nước ấm mà bác gái năm đưa đến cho cô, nhấp mấy ngụm nước cho đỡ ngán rồi mới mỉm cười cong cong đôi mắt:
“Bác năm tìm việc gì cho chú Hồng Kỳ vậy ạ?”
“Ở ngay trên thị trấn này của chúng ta luôn, không phải là trước đó vài ngày mới mở cái nhà máy kẹo sao, xưởng trưởng và bác năm của cháu cũng coi như quen biết, vừa đúng lúc nhà máy mà Hồng Kỳ làm việc trước đó đóng cửa, nên bác năm của cháu giới thiệu một công việc mới cho chú ấy.”
Nghe bác gái năm tỉ mỉ giải thích cho mình, Cát Tường bỗng nhiên hiểu ra vì sao mà bảy bà dì của nhà họ Cát cứ ùn đồ về nhà mẹ đẻ, mà vẫn chưa làm ầm ĩ lên.
Thì ra cũng không phải cứ luôn nhận hời, như vậy cũng tốt… có chỗ để báo đáp lại cô cũng yên tâm hơn.
=
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Cát Tường lại nói chuyện về cậu em họ bốn tuổi với bác gái năm khoảng chừng nửa tiếng nữa thì cuối cùng bác năm cũng đã quay lại.
Cát Binh vừa trở lại đồn cảnh sát thì đã nghe nói cháu gái nhà mình đến tìm mình.
Ngay cả văn phòng mình mà Cát Binh cũng không về, vội vội vàng vàng đi đến bên văn phòng của vợ luôn.
Đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy vợ mình đang mỉm cười dịu dàng trò chuyện vui vẻ với cháu gái xinh đẹp nhà mình.
Nhiều năm như vậy, Cát Binh đã thành thói quen cháu gái còn dịu dàng trước mặt vợ mình hơn so với khi ở trước mặt mình nữa.
Nhưng mà ông ấy vẫn kiềm chế sự ghen tị mà đi vào xoa xoa đầu cháu gái, trầm giọng cười nói: “Hôm nay sao lại đến tìm bác năm thế này? Con nhóc này đừng nói là nhớ bác và bác gái năm của cháu đấy.”
Cát Tường không có ký ức của nguyên thân.
Nhưng mà thời gian hai tháng này đã làm cho cô hiểu đầy đủ nguyên nhân vì sao hai mẹ con nguyên thân lại được nhà họ Cát chiều chuộng đến mức độ đó.
“Chuyện mà cháu nói đó bác gái vẫn chưa hỏi, hay là cháu chờ một lúc? Bác năm của cháu cũng sắp về rồi đó, ông ấy đang giúp con trai út của nhà bà dì tư cháu tìm một công việc, lúc này đang dẫn người đi đăng ký, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu…”
Cát Tường năm mấy miếng sô cô la vuông nhỏ, cảm thấy hơi ngán, bèn gói chỗ còn lại vào, sau đó nhận lấy cóc nước ấm mà bác gái năm đưa đến cho cô, nhấp mấy ngụm nước cho đỡ ngán rồi mới mỉm cười cong cong đôi mắt:
“Bác năm tìm việc gì cho chú Hồng Kỳ vậy ạ?”
“Ở ngay trên thị trấn này của chúng ta luôn, không phải là trước đó vài ngày mới mở cái nhà máy kẹo sao, xưởng trưởng và bác năm của cháu cũng coi như quen biết, vừa đúng lúc nhà máy mà Hồng Kỳ làm việc trước đó đóng cửa, nên bác năm của cháu giới thiệu một công việc mới cho chú ấy.”
Nghe bác gái năm tỉ mỉ giải thích cho mình, Cát Tường bỗng nhiên hiểu ra vì sao mà bảy bà dì của nhà họ Cát cứ ùn đồ về nhà mẹ đẻ, mà vẫn chưa làm ầm ĩ lên.
Thì ra cũng không phải cứ luôn nhận hời, như vậy cũng tốt… có chỗ để báo đáp lại cô cũng yên tâm hơn.
=
Thời gian trôi qua rất nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cát Tường lại nói chuyện về cậu em họ bốn tuổi với bác gái năm khoảng chừng nửa tiếng nữa thì cuối cùng bác năm cũng đã quay lại.
Cát Binh vừa trở lại đồn cảnh sát thì đã nghe nói cháu gái nhà mình đến tìm mình.
Ngay cả văn phòng mình mà Cát Binh cũng không về, vội vội vàng vàng đi đến bên văn phòng của vợ luôn.
Đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy vợ mình đang mỉm cười dịu dàng trò chuyện vui vẻ với cháu gái xinh đẹp nhà mình.
Nhiều năm như vậy, Cát Binh đã thành thói quen cháu gái còn dịu dàng trước mặt vợ mình hơn so với khi ở trước mặt mình nữa.
Nhưng mà ông ấy vẫn kiềm chế sự ghen tị mà đi vào xoa xoa đầu cháu gái, trầm giọng cười nói: “Hôm nay sao lại đến tìm bác năm thế này? Con nhóc này đừng nói là nhớ bác và bác gái năm của cháu đấy.”
Cát Tường không có ký ức của nguyên thân.
Nhưng mà thời gian hai tháng này đã làm cho cô hiểu đầy đủ nguyên nhân vì sao hai mẹ con nguyên thân lại được nhà họ Cát chiều chuộng đến mức độ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro