Manh Mối
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:28:12
Nếu không phải là em gái đòi sống đòi chết muốn gả cho Phó Lập Thành thì ông ấy thật sự là sẽ không đồng ý.
Làm một người đàn ông hoặc là làm bạn bè, ông ấy rất khâm phục Phó Lập Thành, người này tuyệt đối là người đàn ông chân chính.
Nhưng mà làm em rể!
Gia thế, năng lực, bất kể là điểm nào thì trong mắt anh em nhà họ Cát cũng đều không hợp tiêu chuẩn.
Em gái nhà mình từ nhỏ sống trong vòng tay bảo vệ của bọn họ, nói là bông hoa yêu kiều sinh ra và lớn lên trong tháp ngà cũng không đủ.
Em gái quá mức đơn thuần, làm sao mà có thể nắm giữ được người ưu tú và khôn khéo như Phó Lập Thành được…
Muốn nói là có điều chất vấn về nhân phẩm Phó Lập Thành, cảm thấy Phó Lập Thành có ý đồ xấu thì thực ra cũng không đến mức đó, lấy địa vị cao và điều kiện bây giờ của Phó Lập Thành mà muốn ngăn cản, không để cho mình tra được tin tức cũng rất dễ dàng.
Nhưng mà Phó Lập Thành không làm như thế mà cứ bày ra rõ ràng như vậy, tùy ý đến mà điều tra, thậm chí còn chủ động đưa ra một chút tin tức nữa.
Tất cả những điều mà Phó Lập Thành làm, dường như là để nhà họ Phó yên tâm hơn một chút.
Nhưng mà cho dù là như thế thì làm một người thân, ông ấy vẫn lo lắng cho em gái của mình.
Chỉ là nghĩ đến dáng vẻ cực đoan và điên cuồng của em gái mình khi muốn gả cho Phó Lập Thành, cho dù trong lòng ông ấy có hàng ngàn hàng vạn điều lo lắng thì cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi…
=
Mọi sự phiền muộn trong lòng khó mà nói cho cháu gái nghe, Cát Tường vẫn là trẻ con mà.
Cát Binh kiềm chế lại ưu phiền trong lòng, sau đó lại xoa xoa đầu của cháu gái, trả lời câu hỏi của cô trước: “Có chút manh mối rồi, đi! Bác năm đạp xe đưa cháu về nhà, trời tối rồi, một cô bé như cháu đi về không tiện, chúng ta vừa đi vừa nói…”
Nói xong lời này, ông ấy duỗi tay ra, cầm cặp sách màu hồng của cháu gái lên, sau đó chào hỏi với vợ mình rồi nhanh chân bước ra bên ngoài.
Cát Tường nhìn sắc trời bên ngoài một chút.
Lúc này đã hơn sáu giờ tối, ánh trời chiều đã không còn nữa, nhưng mà vào tháng năm thì ban ngày rất dài, bên ngoài vẫn còn sáng sủa.
Theo ý của cô thì không muốn làm phiền bác năm phải đi đi lại lại vất vả đưa mình về.
Chỉ là cô biết mình phản đối cũng không có tác dụng, hơn nữa trong lòng cũng nghĩ đến tin tức về bọn buôn người, chỉ có thể vội vàng tạm biệt bác gái năm rồi lập tức đi theo bác trai…
Làm một người đàn ông hoặc là làm bạn bè, ông ấy rất khâm phục Phó Lập Thành, người này tuyệt đối là người đàn ông chân chính.
Nhưng mà làm em rể!
Gia thế, năng lực, bất kể là điểm nào thì trong mắt anh em nhà họ Cát cũng đều không hợp tiêu chuẩn.
Em gái nhà mình từ nhỏ sống trong vòng tay bảo vệ của bọn họ, nói là bông hoa yêu kiều sinh ra và lớn lên trong tháp ngà cũng không đủ.
Em gái quá mức đơn thuần, làm sao mà có thể nắm giữ được người ưu tú và khôn khéo như Phó Lập Thành được…
Muốn nói là có điều chất vấn về nhân phẩm Phó Lập Thành, cảm thấy Phó Lập Thành có ý đồ xấu thì thực ra cũng không đến mức đó, lấy địa vị cao và điều kiện bây giờ của Phó Lập Thành mà muốn ngăn cản, không để cho mình tra được tin tức cũng rất dễ dàng.
Nhưng mà Phó Lập Thành không làm như thế mà cứ bày ra rõ ràng như vậy, tùy ý đến mà điều tra, thậm chí còn chủ động đưa ra một chút tin tức nữa.
Tất cả những điều mà Phó Lập Thành làm, dường như là để nhà họ Phó yên tâm hơn một chút.
Nhưng mà cho dù là như thế thì làm một người thân, ông ấy vẫn lo lắng cho em gái của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là nghĩ đến dáng vẻ cực đoan và điên cuồng của em gái mình khi muốn gả cho Phó Lập Thành, cho dù trong lòng ông ấy có hàng ngàn hàng vạn điều lo lắng thì cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi…
=
Mọi sự phiền muộn trong lòng khó mà nói cho cháu gái nghe, Cát Tường vẫn là trẻ con mà.
Cát Binh kiềm chế lại ưu phiền trong lòng, sau đó lại xoa xoa đầu của cháu gái, trả lời câu hỏi của cô trước: “Có chút manh mối rồi, đi! Bác năm đạp xe đưa cháu về nhà, trời tối rồi, một cô bé như cháu đi về không tiện, chúng ta vừa đi vừa nói…”
Nói xong lời này, ông ấy duỗi tay ra, cầm cặp sách màu hồng của cháu gái lên, sau đó chào hỏi với vợ mình rồi nhanh chân bước ra bên ngoài.
Cát Tường nhìn sắc trời bên ngoài một chút.
Lúc này đã hơn sáu giờ tối, ánh trời chiều đã không còn nữa, nhưng mà vào tháng năm thì ban ngày rất dài, bên ngoài vẫn còn sáng sủa.
Theo ý của cô thì không muốn làm phiền bác năm phải đi đi lại lại vất vả đưa mình về.
Chỉ là cô biết mình phản đối cũng không có tác dụng, hơn nữa trong lòng cũng nghĩ đến tin tức về bọn buôn người, chỉ có thể vội vàng tạm biệt bác gái năm rồi lập tức đi theo bác trai…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro