Trốn Khỏi Miệng...
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:28:12
Nói đến mới nhớ, bảy bà dì của nhà họ Cát lấy chồng cũng không xa.
Thời đại đó không thịnh hành việc lấy chồng xa, lại thêm ông Cát khờ tẩy não suy nghĩ phải trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, cho nên bảy người chị gái của Cát Thúy Phương đều lấy chồng ngay trong thôn.
Một là vì thuận tiện chăm sóc nhà mẹ đẻ, hai là cùng vì muốn mấy chị em có thể giúp đỡ nhau, bất kể thế nào đi nữa thì ông cụ cũng coi là nhọc lòng rồi.
Cát Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc ong ong…bên tai thì nghe dì cả thao thao bất tuyệt về những thành tựu to lớn của cô ấy, và người mẹ già của chị thì thỉnh thoảng vỗ tay khen hay.
Cả người chị đã chết lặng…
Không biết vì sao… giờ phút này chị càng hy vọng sớm được nhìn thấy người chồng được hờ kia của mình.
Cứu mạng…
Cát Tường trốn trong bếp săn bữa sáng xong thì lại làm ‘đứa cháu bất hiếu’ một lần nữa, lặng lẽ xách cặp sách lên, lén lén lút lút chuồn êm.
‘Trốn khỏi miệng cọp’ thành công.
Hôm nay có nhiều thời gian, Cát Tường đưa hai đứa em họ đến cổng trường tiểu học trong thôn, nhìn bọn nó ngoan ngoãn đi vào trong trường rồi sau đó mới quay người đi về phía trường mình trên thị trấn.
Trên đường đi cô gặp được tốp năm tốp ba học sinh đeo cặp sách, chắc là cũng giống cô, đều là học sinh ngoại trú trong thị trấn, Cát Tường nhìn mấy lần, phát hiện cũng không quen biết, cô vùi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Những suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu ùa về…
Sáng sớm hôm nay, điện thoại lại giúp cô đi ra ngoài tìm tung tích của đám người cặn bã kia…
Dựa theo ý của mẹ cô, có lẽ là mấy ngày nữa chú Phó sẽ đến đón mẹ con các cô đi.
Trước đó đã tìm khoảng hai tháng rồi, cô đã không còn ôm hy vọng tìm thấy bọn chúng trong thời gian ngắn ngủi này nữa.
Mỗi lần đến lúc này, Cát Tường sẽ cảm khái một lần nữa, nếu như trong trí nhớ của mẹ cô có thể có tin tức cụ thể về những người này thì tốt rồi.
Nhưng mà dì Cát Tuyết lại chỉ nhớ vẻ ngoài của đám người này một cách mơ hồ, còn đối với những tin tức như tên tuổi và quê quán thì hoàn toàn không biết gì cả.
Điều này khiến chuyện tìm người của Cát Tường cứ như là mò kim đáy bể, vô cùng khó khăn.
Thậm chí cô còn nghĩ nếu như thực sự không được thì chỉ có thể chờ đến sang năm, khi co mười sáu tuổi, trở lại thời gian nguyên thân bị bắt cóc đó một lần…
Thời đại đó không thịnh hành việc lấy chồng xa, lại thêm ông Cát khờ tẩy não suy nghĩ phải trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, cho nên bảy người chị gái của Cát Thúy Phương đều lấy chồng ngay trong thôn.
Một là vì thuận tiện chăm sóc nhà mẹ đẻ, hai là cùng vì muốn mấy chị em có thể giúp đỡ nhau, bất kể thế nào đi nữa thì ông cụ cũng coi là nhọc lòng rồi.
Cát Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc ong ong…bên tai thì nghe dì cả thao thao bất tuyệt về những thành tựu to lớn của cô ấy, và người mẹ già của chị thì thỉnh thoảng vỗ tay khen hay.
Cả người chị đã chết lặng…
Không biết vì sao… giờ phút này chị càng hy vọng sớm được nhìn thấy người chồng được hờ kia của mình.
Cứu mạng…
Cát Tường trốn trong bếp săn bữa sáng xong thì lại làm ‘đứa cháu bất hiếu’ một lần nữa, lặng lẽ xách cặp sách lên, lén lén lút lút chuồn êm.
‘Trốn khỏi miệng cọp’ thành công.
Hôm nay có nhiều thời gian, Cát Tường đưa hai đứa em họ đến cổng trường tiểu học trong thôn, nhìn bọn nó ngoan ngoãn đi vào trong trường rồi sau đó mới quay người đi về phía trường mình trên thị trấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường đi cô gặp được tốp năm tốp ba học sinh đeo cặp sách, chắc là cũng giống cô, đều là học sinh ngoại trú trong thị trấn, Cát Tường nhìn mấy lần, phát hiện cũng không quen biết, cô vùi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Những suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu ùa về…
Sáng sớm hôm nay, điện thoại lại giúp cô đi ra ngoài tìm tung tích của đám người cặn bã kia…
Dựa theo ý của mẹ cô, có lẽ là mấy ngày nữa chú Phó sẽ đến đón mẹ con các cô đi.
Trước đó đã tìm khoảng hai tháng rồi, cô đã không còn ôm hy vọng tìm thấy bọn chúng trong thời gian ngắn ngủi này nữa.
Mỗi lần đến lúc này, Cát Tường sẽ cảm khái một lần nữa, nếu như trong trí nhớ của mẹ cô có thể có tin tức cụ thể về những người này thì tốt rồi.
Nhưng mà dì Cát Tuyết lại chỉ nhớ vẻ ngoài của đám người này một cách mơ hồ, còn đối với những tin tức như tên tuổi và quê quán thì hoàn toàn không biết gì cả.
Điều này khiến chuyện tìm người của Cát Tường cứ như là mò kim đáy bể, vô cùng khó khăn.
Thậm chí cô còn nghĩ nếu như thực sự không được thì chỉ có thể chờ đến sang năm, khi co mười sáu tuổi, trở lại thời gian nguyên thân bị bắt cóc đó một lần…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro