Tưởng Đang Hưởn...
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:28:12
Vệ Cẩn nằm trên đất lẩm bẩm một lúc lâu nhưng cũng không ai để ý đến mình, cậu ấy thấy không thú vị gì cả, chỉ nhếch nhếch miệng.
Vệ Cẩn tự mình bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên người rồi mới tựa vào thân cây trèo lên. Bởi vì vừa rồi có bóng ma tâm lý nên cũng không dám trêu chọc Cẩu Lan Thần đang chìm đắm trong trò chơi nữa.
Vệ Cẩn oán thầm trong lòng, tên nhóc này thông minh hơn rồi, trước kia cãi nhau không thắng được mình thì sẽ rất ấm ức.
Gần đây tên nhóc đầu óc ngu si tứ chi phát triển này không biết được vị cao nhân nào chỉ điểm mà khi không lại động tay động chân, hừ… đồ dã man.
Khuôn mặt đẹp trai của mình…
Vệ Cẩn nửa nằm nửa ngồi trên cành cây, chân khua khua, cố ý ôi a vài tiếng, vẫn chưa từ bỏ ý định hấp dẫn sự chú ý của hai người anh em tốt khác.
Nhưng mà không ngờ ai người kia cứ như bị điếc vậy, đừng nói là mở miệng an ủi cậu ấy mà ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn cậu ấy một cái…
Tính tình giận dỗi của Vệ Cẩn nổi lên, cậu ấy ngửa đầu, trách cứ thiếu niên lạnh lùng đeo mắt kính gọng vàng: “Mấy cậu đó, còn anh em gì chứ, vừa rồi tôi bị Nhị Cẩu đánh, tại sao hai cậu không xuống giúp tôi hả?”
Nghe vậy, thiếu niên lạnh lùng giơ ngón tay thon dài trắng nõn của mình kên, đẩy gọng kính lên một chút, sau đó lật quyển sách luật pháp trong tay, cậu ấy mở lòng từ bi đưa qua một ánh mắt, hờ hững trần thuật sự thật:
“Tôi cho rằng cậu đang hưởng thụ.”
Vệ Cẩn: “… Tôi có bệnh à?”
Hưởng thụ cái đếch ấy!!!
Lần này Nghiêm Lệnh An không nói không câu nào, chỉ là dùng ánh mắt cậu tự mình giải quyết đi mà nhìn cậu ta một cái.
Lúc này im lặng còn hơn lên tiếng, thực ra dùng trong trường hợp này cũng rất phù hợp, Vệ Cẩn vô cùng chắc chắn mà nghĩ đến…
Mặc dù tên nhóc Nghiêm Lệnh An này không nói gì cả, nhưng mà chỉ cần cái ánh mắt đó thì đã nói rõ hàm ý bên trong rồi….
Cậu ấy có bệnh!
Chết tiệt, chắc chắn là tên nhóc này có ý này, Vệ Cẩn nghiến răng.
=
Tức giận thì tức giận, nhưng mà đối đầu với Nghiêm Lệnh An thì cậu ấy cũng sợ.
Tên nhóc này không phải cứ đánh một trận là xong giống Nhị Cẩu, từ nhỏ Nghiêm Lệnh An đã là một người có lòng dạ hiểm độc, nhìn có vẻ chững chạc đàng hoàng, thực ra thủ đoạn rất đen tối, Vệ Cẩn cũng do phải chịu ấm ức ngầm mới ngộ ra được….
Thôi đi, cứng không lại.
Vệ Cẩn tự mình bò dậy, phủi phủi bụi bặm trên người rồi mới tựa vào thân cây trèo lên. Bởi vì vừa rồi có bóng ma tâm lý nên cũng không dám trêu chọc Cẩu Lan Thần đang chìm đắm trong trò chơi nữa.
Vệ Cẩn oán thầm trong lòng, tên nhóc này thông minh hơn rồi, trước kia cãi nhau không thắng được mình thì sẽ rất ấm ức.
Gần đây tên nhóc đầu óc ngu si tứ chi phát triển này không biết được vị cao nhân nào chỉ điểm mà khi không lại động tay động chân, hừ… đồ dã man.
Khuôn mặt đẹp trai của mình…
Vệ Cẩn nửa nằm nửa ngồi trên cành cây, chân khua khua, cố ý ôi a vài tiếng, vẫn chưa từ bỏ ý định hấp dẫn sự chú ý của hai người anh em tốt khác.
Nhưng mà không ngờ ai người kia cứ như bị điếc vậy, đừng nói là mở miệng an ủi cậu ấy mà ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm nhìn cậu ấy một cái…
Tính tình giận dỗi của Vệ Cẩn nổi lên, cậu ấy ngửa đầu, trách cứ thiếu niên lạnh lùng đeo mắt kính gọng vàng: “Mấy cậu đó, còn anh em gì chứ, vừa rồi tôi bị Nhị Cẩu đánh, tại sao hai cậu không xuống giúp tôi hả?”
Nghe vậy, thiếu niên lạnh lùng giơ ngón tay thon dài trắng nõn của mình kên, đẩy gọng kính lên một chút, sau đó lật quyển sách luật pháp trong tay, cậu ấy mở lòng từ bi đưa qua một ánh mắt, hờ hững trần thuật sự thật:
“Tôi cho rằng cậu đang hưởng thụ.”
Vệ Cẩn: “… Tôi có bệnh à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hưởng thụ cái đếch ấy!!!
Lần này Nghiêm Lệnh An không nói không câu nào, chỉ là dùng ánh mắt cậu tự mình giải quyết đi mà nhìn cậu ta một cái.
Lúc này im lặng còn hơn lên tiếng, thực ra dùng trong trường hợp này cũng rất phù hợp, Vệ Cẩn vô cùng chắc chắn mà nghĩ đến…
Mặc dù tên nhóc Nghiêm Lệnh An này không nói gì cả, nhưng mà chỉ cần cái ánh mắt đó thì đã nói rõ hàm ý bên trong rồi….
Cậu ấy có bệnh!
Chết tiệt, chắc chắn là tên nhóc này có ý này, Vệ Cẩn nghiến răng.
=
Tức giận thì tức giận, nhưng mà đối đầu với Nghiêm Lệnh An thì cậu ấy cũng sợ.
Tên nhóc này không phải cứ đánh một trận là xong giống Nhị Cẩu, từ nhỏ Nghiêm Lệnh An đã là một người có lòng dạ hiểm độc, nhìn có vẻ chững chạc đàng hoàng, thực ra thủ đoạn rất đen tối, Vệ Cẩn cũng do phải chịu ấm ức ngầm mới ngộ ra được….
Thôi đi, cứng không lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro