[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Hết Khờ Rồi 1
2024-11-25 09:41:02
Trương Lan Lan tức khắc nghẹn lời, lập tức bị Tần Mạn nắm thóp.
"Em... em không có, anh Giang Tông anh đừng nghe nó nói, nó bị thiểu năng nó biết gì mà nói? Em mới tới đây thật! Em thấy người nó ướt sũng nên đâu khó suy luận nó bị rớt xuống nước chứ!”
Trương Lan Lan tỏ vẻ vô tội nhìn Giang Tông, hi vọng anh tin lời mình nói, trong lòng anh, một người bình thường thấy thế nào cũng không thể thua kém một đứa ngốc được!
"Cô nói dối, bà nội nói, kẻ thích nói dối không có ai chơi cùng!”
Đột nhiên, giọng nói non nớt của Giang Ngữ vang lên, ngón tay xíu xiu của cô bé chỉ vào Trương Lan Lan, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, Tần Mạn bị moe đến độ sắp xỉu!
“Người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào!" Trương Lan Lan trợn mắt nhìn Tiểu Ngữ một cái, Tiểu Ngữ lập tức trốn sau lưng mẹ, còn lè lưỡi lừ mắt nhìn cô ta.
“Trẻ con sao lại không biết gì hả? Chúng không biết nói dối đâu, cô thử trừng mắt nữa tôi xem nào?”
Tần Mạn nheo mắt lại, khí chất lãnh đạo không giận tự uy khiến Trương Lan Lan vô thức lùi lại một bước.
Cô ả đáng chết, sao đột nhiên lại có khí thế như vậy? Rõ ràng là một đứa thiểu năng mặc cho cô ta bắt nạt, đến nói chuyện cũng ú a ú ớ, lý gì lại đột nhiên trở nên thông minh?
Nghi vấn của Trương Lan Lan cũng là nghi vấn của Giang Tông, nhưng cần làm trước mắt là tìm ra nguyên nhân khiến mẹ đứa nhỏ rơi xuống nước, rốt cuộc là có người cố ý hay chỉ là bất cẩn vô tình.
"Tiểu Lê, kể ba nghe con đã thấy gì!"
Tính cách của Giang Lê giống ba, bình thường ít nói, tuổi còn nhỏ đã khá lạnh lùng với mọi người.
“Con và em gái về lấy dụng cụ chơi đồ hàng với mẹ thì thấy chị ta, chị ta bỏ chạy!”
Giang Lê vừa nói vừa chỉ vào Trương Lan Lan, cậu bé nói chuyện rành mạch hơn em gái, lớn hơn ba tuổi, sắp xếp từ ngữ cũng rõ ràng.
Giang Tông biết, con trai của mình không biết nói dối, trẻ em trong sáng và thật thà, sẽ không gạt người.
“Cô còn gì chối cãi nữa không?” Giang Tông lạnh lùng nhìn Trương Lan Lan.
Tiểu Trúc tuy ngốc, nhưng cô ấy dù sao cũng ngậm đắng nuốt cay sinh cho mình một đôi nhi nữ thông minh đáng yêu, anh cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Trước đây là anh bức ép Tiểu Trúc, anh có sai, anh hẳn nên bù đắp, hẳn nên chịu trách nhiệm, hẳn nên bảo vệ tốt ba mẹ con cô.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Em... em không có, anh Giang Tông anh đừng nghe nó nói, nó bị thiểu năng nó biết gì mà nói? Em mới tới đây thật! Em thấy người nó ướt sũng nên đâu khó suy luận nó bị rớt xuống nước chứ!”
Trương Lan Lan tỏ vẻ vô tội nhìn Giang Tông, hi vọng anh tin lời mình nói, trong lòng anh, một người bình thường thấy thế nào cũng không thể thua kém một đứa ngốc được!
"Cô nói dối, bà nội nói, kẻ thích nói dối không có ai chơi cùng!”
Đột nhiên, giọng nói non nớt của Giang Ngữ vang lên, ngón tay xíu xiu của cô bé chỉ vào Trương Lan Lan, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, Tần Mạn bị moe đến độ sắp xỉu!
“Người lớn nói chuyện trẻ con không được xen vào!" Trương Lan Lan trợn mắt nhìn Tiểu Ngữ một cái, Tiểu Ngữ lập tức trốn sau lưng mẹ, còn lè lưỡi lừ mắt nhìn cô ta.
“Trẻ con sao lại không biết gì hả? Chúng không biết nói dối đâu, cô thử trừng mắt nữa tôi xem nào?”
Tần Mạn nheo mắt lại, khí chất lãnh đạo không giận tự uy khiến Trương Lan Lan vô thức lùi lại một bước.
Cô ả đáng chết, sao đột nhiên lại có khí thế như vậy? Rõ ràng là một đứa thiểu năng mặc cho cô ta bắt nạt, đến nói chuyện cũng ú a ú ớ, lý gì lại đột nhiên trở nên thông minh?
Nghi vấn của Trương Lan Lan cũng là nghi vấn của Giang Tông, nhưng cần làm trước mắt là tìm ra nguyên nhân khiến mẹ đứa nhỏ rơi xuống nước, rốt cuộc là có người cố ý hay chỉ là bất cẩn vô tình.
"Tiểu Lê, kể ba nghe con đã thấy gì!"
Tính cách của Giang Lê giống ba, bình thường ít nói, tuổi còn nhỏ đã khá lạnh lùng với mọi người.
“Con và em gái về lấy dụng cụ chơi đồ hàng với mẹ thì thấy chị ta, chị ta bỏ chạy!”
Giang Lê vừa nói vừa chỉ vào Trương Lan Lan, cậu bé nói chuyện rành mạch hơn em gái, lớn hơn ba tuổi, sắp xếp từ ngữ cũng rõ ràng.
Giang Tông biết, con trai của mình không biết nói dối, trẻ em trong sáng và thật thà, sẽ không gạt người.
“Cô còn gì chối cãi nữa không?” Giang Tông lạnh lùng nhìn Trương Lan Lan.
Tiểu Trúc tuy ngốc, nhưng cô ấy dù sao cũng ngậm đắng nuốt cay sinh cho mình một đôi nhi nữ thông minh đáng yêu, anh cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Trước đây là anh bức ép Tiểu Trúc, anh có sai, anh hẳn nên bù đắp, hẳn nên chịu trách nhiệm, hẳn nên bảo vệ tốt ba mẹ con cô.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro