[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Tranh Thủ Sớm N...
2024-11-25 09:41:02
Tần Mạn không thích nhà cửa quá chật chội, ít nhất phải có một phòng vệ sinh độc lập! Cô không muốn dùng công cộng.
Giang Tông nghe vậy, lông mày anh tuấn hơi nhếch:
"Một mình anh ở, không cần lớn như vậy!"
Tần Mạn nghe thế, phì một tiếng bật cười, cô ám chỉ chưa đủ rõ ràng sao?
"Ý của em là, em muốn ra ngoài làm việc với anh, bây giờ em đã khôi phục bình thường, cũng không thể ở nhà ăn chùa ở chùa chứ! Một năm nữa, Tiểu Lê và Tiểu Ngữ cũng phải đến nhà trẻ, chỉ dựa vào tiền lương của một mình anh mà phải nuôi sống một gia đình lớn, làm sao cho bọn nhỏ một môi trường học tập tốt đẹp được?
Đến lúc đó anh cứ thanh thản ổn định mà làm thầy Giang của anh, em cũng đi tìm một công việc thích hợp, chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ sớm ngày trở thành hộ vạn nguyên, cùng cả nhà phát triển khá giả!"
Mục tiêu của Tần Mạn rất rõ ràng, làm người phải có mục tiêu, thời đại này hộ vạn nguyên rất ít nên rất có mặt mũi, cô sẽ xuất phát tiến đến hộ vạn nguyên.
Giang Tông nghe vậy, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Mạn mà cười khẽ, nhưng mà trong lòng anh có sự xúc động không rõ, vốn tưởng rằng cô không có tính toán gì cho sau này, không nghĩ tới cô đã nghĩ xa như vậy, thậm chí còn tính cả bọn nhỏ và người nhà của mình vào kế hoạch tương lai.
Dĩ nhiên, đối với gia đình miễn cưỡng lắm mới là hộ bách nguyên như bọn họ thì hộ vạn nguyên có hơi xa tầm với, nhưng anh rất tán thưởng sự kiên quyết của Tần Mạn.
"Anh cười cái gì?" Tần Mạn nhìn anh nở nụ cười mà không hiểu, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú và dịu dàng nho nhã ấy lại khiến cô không rời mắt được.
"Em có biết khái niệm hộ vạn nguyên không?"
"Đương nhiên em biết, tuy anh nghe sẽ cảm thấy em rất khoa trương, nhưng em cho anh biết, nếu cuộc sống mà không có mục tiêu, thì sống có khác gì con cá khô*?"
*Cá khô: ám chỉ những người sống không có ước mơ, hoài bão
Tần Mạn không nói giỡn với anh, cô biết tương lai quốc gia sẽ phát triển nhanh chóng bao nhiêu.
"Anh tin em!" Giang Tông gật đầu đồng ý, cảm thấy cả người cô gái này tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Thì ra, khi cô ngốc nghếch thì rất mềm yếu và dễ thương, về sau khỏe hơn, tính cách ban đầu cũng tích cực tiến về phía trước như vầy!
Cùng sống với cô gái như cô, suy nghĩ chút thôi đã cảm thấy thời gian sau này tràn ngập hy vọng.
"Mấy ngày nữa, anh dẫn em đến huyện đi!"
Tần Mạn đột nhiên nói một câu, Giang Tông không hiểu, liền hỏi cô đến huyện làm gì.
Tần Mạn nói với anh chuyện mình muốn bán quả hồng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Tông nghe vậy, lông mày anh tuấn hơi nhếch:
"Một mình anh ở, không cần lớn như vậy!"
Tần Mạn nghe thế, phì một tiếng bật cười, cô ám chỉ chưa đủ rõ ràng sao?
"Ý của em là, em muốn ra ngoài làm việc với anh, bây giờ em đã khôi phục bình thường, cũng không thể ở nhà ăn chùa ở chùa chứ! Một năm nữa, Tiểu Lê và Tiểu Ngữ cũng phải đến nhà trẻ, chỉ dựa vào tiền lương của một mình anh mà phải nuôi sống một gia đình lớn, làm sao cho bọn nhỏ một môi trường học tập tốt đẹp được?
Đến lúc đó anh cứ thanh thản ổn định mà làm thầy Giang của anh, em cũng đi tìm một công việc thích hợp, chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ sớm ngày trở thành hộ vạn nguyên, cùng cả nhà phát triển khá giả!"
Mục tiêu của Tần Mạn rất rõ ràng, làm người phải có mục tiêu, thời đại này hộ vạn nguyên rất ít nên rất có mặt mũi, cô sẽ xuất phát tiến đến hộ vạn nguyên.
Giang Tông nghe vậy, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tần Mạn mà cười khẽ, nhưng mà trong lòng anh có sự xúc động không rõ, vốn tưởng rằng cô không có tính toán gì cho sau này, không nghĩ tới cô đã nghĩ xa như vậy, thậm chí còn tính cả bọn nhỏ và người nhà của mình vào kế hoạch tương lai.
Dĩ nhiên, đối với gia đình miễn cưỡng lắm mới là hộ bách nguyên như bọn họ thì hộ vạn nguyên có hơi xa tầm với, nhưng anh rất tán thưởng sự kiên quyết của Tần Mạn.
"Anh cười cái gì?" Tần Mạn nhìn anh nở nụ cười mà không hiểu, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú và dịu dàng nho nhã ấy lại khiến cô không rời mắt được.
"Em có biết khái niệm hộ vạn nguyên không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đương nhiên em biết, tuy anh nghe sẽ cảm thấy em rất khoa trương, nhưng em cho anh biết, nếu cuộc sống mà không có mục tiêu, thì sống có khác gì con cá khô*?"
*Cá khô: ám chỉ những người sống không có ước mơ, hoài bão
Tần Mạn không nói giỡn với anh, cô biết tương lai quốc gia sẽ phát triển nhanh chóng bao nhiêu.
"Anh tin em!" Giang Tông gật đầu đồng ý, cảm thấy cả người cô gái này tràn đầy tinh thần phấn chấn.
Thì ra, khi cô ngốc nghếch thì rất mềm yếu và dễ thương, về sau khỏe hơn, tính cách ban đầu cũng tích cực tiến về phía trước như vầy!
Cùng sống với cô gái như cô, suy nghĩ chút thôi đã cảm thấy thời gian sau này tràn ngập hy vọng.
"Mấy ngày nữa, anh dẫn em đến huyện đi!"
Tần Mạn đột nhiên nói một câu, Giang Tông không hiểu, liền hỏi cô đến huyện làm gì.
Tần Mạn nói với anh chuyện mình muốn bán quả hồng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro