Địa Bàn Của Tôi
2024-08-07 20:26:39
Hứa Gia Thiện đứng trước mặt em trai mình, bảo vệ hai người phía sau.
Sắc mặt Hứa Văn rất khó coi: "Hai đứa vậy mà lại quay tay ra ngoài, đừng quên hai người mang họ Hứa."
Hứa Tiểu Gia khẽ lắc đầu, nếu không phải do tên đàn ông ích kỷ hèn hạ này, mẹ cậu ấy đã không chết, chân cậu cũng sẽ không bị què.
"Nếu không có chị họ của con, có lẽ con đã chết rồi, con nợ chị ấy một mạng, nếu ai dám tổn thương chị ấy, con sẽ liều mạng với các người."
Cậu ấy không hiểu cái gì là đạo lý lớn, cậu chị biết làm người phải biết phân biệt rõ ơn thù.
Ai có ơn với cậu, cậu ấy sẽ bảo vệ người đó, chỉ đơn giản vậy thôi.
"Hứa Tiểu Gia, mày đang không muốn nghe lời, muốn bất hiếu à?" Hứa Văn có thói quen đàn áp con trai của vợ cả để có thể lấy lòng người vợ thứ hai của ông ta và nhận được nhiều lợi ích hơn.
Trải qua những tháng ngày đau khổ, tình cảm của Hứa Tiểu Gia dành cho cha mình ngày càng ít đi, giờ đây cậu ấy đã hoàn toàn từ bỏ.
“Cha, từ nhỏ đến nay cha chưa từng làm tròn trách nhiệm làm cha, cho nên cha không có tư cách nói cho khua chân múa tay với anh em con.”
Trên thế giới này, cậu chỉ nhận một người thân duy nhất, đó chính là anh trai Hứa Gia Thiện của cậu.
Hứa Văn tức giận nói: "Tao là cha đẻ của chúng mày, dù có chết thì cũng phải nghe lời tao, mau tránh ra một bên."
Liên Kiều nhướng mày, mọi người ở đây đều giống nhau, đều coi con cái là tài sản riêng, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, muốn bỏ là bỏ.
Ngay cả khi một bé gái bị đuối nước, cũng chẳng có mảy may để tâm, không được học hành, ít hiểu biết về pháp luật, tất cả đều phụ thuộc vào sở thích cá nhân.
Tuy nhiên, tính cách của Hứa Tiểu Gia nằm ngoài suy nghĩ của cô, cậu ấy nói nhiều hơn anh trai mình.
Hứa Gia Thiện đứng ở phía trước, bình tĩnh như núi, không hề lùi bước, chỉ nói hai chữ: "Không được."
Anh ấy không biết nói những lời tử tế nhưng lại thể hiện thái độ của mình bằng những hành động thiết thực.
Hứa Văn không nhịn được liền cầm một cây gậy lửa khua qua: "Được lắm, là mọc đủ lông đủ cánh rồi đúng không, thiếu dạy dỗ..."
Liên Kiều không vui nên trực tiếp cầm chiếc ghế lên ném qua, vô cùng chính xác đập vào mặt Hứa Văn khiến ông ta chảy máu mũi.
"Muốn đánh con thì về nhà làm đi, ở đây làm loạn có ích gì? Ông muốn đánh cho tôi xem à? Hay là muốn đánh tôi? Đây là địa bàn của tôi, thứ cho tôi không tiếp đón súc sinh."
Tất cả mọi người đều bị tính tình nóng nảy của cô chấn động, trời ạ, khó trách trong thôn người ta đều nói tính tình con gái thứ hai nhà họ Kiều không tốt, lần này đã được chính mắt chứng kiến.
Với tính tình hung dữ như vậy, đàn ông nào dám muốn cô?
Sắc mặt Hứa Văn rất khó coi: "Hai đứa vậy mà lại quay tay ra ngoài, đừng quên hai người mang họ Hứa."
Hứa Tiểu Gia khẽ lắc đầu, nếu không phải do tên đàn ông ích kỷ hèn hạ này, mẹ cậu ấy đã không chết, chân cậu cũng sẽ không bị què.
"Nếu không có chị họ của con, có lẽ con đã chết rồi, con nợ chị ấy một mạng, nếu ai dám tổn thương chị ấy, con sẽ liều mạng với các người."
Cậu ấy không hiểu cái gì là đạo lý lớn, cậu chị biết làm người phải biết phân biệt rõ ơn thù.
Ai có ơn với cậu, cậu ấy sẽ bảo vệ người đó, chỉ đơn giản vậy thôi.
"Hứa Tiểu Gia, mày đang không muốn nghe lời, muốn bất hiếu à?" Hứa Văn có thói quen đàn áp con trai của vợ cả để có thể lấy lòng người vợ thứ hai của ông ta và nhận được nhiều lợi ích hơn.
Trải qua những tháng ngày đau khổ, tình cảm của Hứa Tiểu Gia dành cho cha mình ngày càng ít đi, giờ đây cậu ấy đã hoàn toàn từ bỏ.
“Cha, từ nhỏ đến nay cha chưa từng làm tròn trách nhiệm làm cha, cho nên cha không có tư cách nói cho khua chân múa tay với anh em con.”
Trên thế giới này, cậu chỉ nhận một người thân duy nhất, đó chính là anh trai Hứa Gia Thiện của cậu.
Hứa Văn tức giận nói: "Tao là cha đẻ của chúng mày, dù có chết thì cũng phải nghe lời tao, mau tránh ra một bên."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liên Kiều nhướng mày, mọi người ở đây đều giống nhau, đều coi con cái là tài sản riêng, muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, muốn bỏ là bỏ.
Ngay cả khi một bé gái bị đuối nước, cũng chẳng có mảy may để tâm, không được học hành, ít hiểu biết về pháp luật, tất cả đều phụ thuộc vào sở thích cá nhân.
Tuy nhiên, tính cách của Hứa Tiểu Gia nằm ngoài suy nghĩ của cô, cậu ấy nói nhiều hơn anh trai mình.
Hứa Gia Thiện đứng ở phía trước, bình tĩnh như núi, không hề lùi bước, chỉ nói hai chữ: "Không được."
Anh ấy không biết nói những lời tử tế nhưng lại thể hiện thái độ của mình bằng những hành động thiết thực.
Hứa Văn không nhịn được liền cầm một cây gậy lửa khua qua: "Được lắm, là mọc đủ lông đủ cánh rồi đúng không, thiếu dạy dỗ..."
Liên Kiều không vui nên trực tiếp cầm chiếc ghế lên ném qua, vô cùng chính xác đập vào mặt Hứa Văn khiến ông ta chảy máu mũi.
"Muốn đánh con thì về nhà làm đi, ở đây làm loạn có ích gì? Ông muốn đánh cho tôi xem à? Hay là muốn đánh tôi? Đây là địa bàn của tôi, thứ cho tôi không tiếp đón súc sinh."
Tất cả mọi người đều bị tính tình nóng nảy của cô chấn động, trời ạ, khó trách trong thôn người ta đều nói tính tình con gái thứ hai nhà họ Kiều không tốt, lần này đã được chính mắt chứng kiến.
Với tính tình hung dữ như vậy, đàn ông nào dám muốn cô?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro