Chương 457
2024-08-07 20:26:39
Não Liên Kiều quay rất nhanh: “Đoán đó, chú của anh đã nói với em một câu kỳ lạ, nhưng sau khi liên hệ với chuyện này liền ra được kết luận như thế. Chú của anh muốn đẩy anh nhảy vào hố lửa, thật tàn nhẫn, sao ông ta không tự nhảy đi?”
Thẩm Kinh Mặc mím chặt môi, có vẻ có chút tức giận: “Anh với ông ấy vốn là chú cháu nhựa, nhưng chúng ta vẫn nên kiểm tra lai lịch gia đình Annie, đề phòng vạn nhất.”
Liên Đỗ Trọng gõ gõ bàn: "Đồng ý, cậu đi tra."
Thẩm Kinh Mặc không vui: “Tại sao là em tra?”
Liên Đỗ Trọng khẽ mỉm cười: "Cậu là người rảnh nhất, còn có thể dùng mỹ nam kế."
Thẩm Kinh Mặc lập tức kéo bàn tay nhỏ của bạn gái, tủi thân cáo trạng: "Liên Kiều, anh ấy bắt nạt anh! Xúc phạm nhân cách của anh!"
Mẹ nó, quá khốn nạn rồi, Liên Đỗ Trọng không khỏi trợn mắt.
Liên Kiều xoa đầu bạn trai, an ủi anh: “Chúng ta phải thông cảm cho anh ấy nhiều hơn.”
Từ “chúng ta” lập tức làm cho Thẩm Kinh Mạt mỉm cười: “Được rồi, nghe Kiều Kiều nhà anh, chúng ta nên bao dung hơn với người độc thân không biết yêu là gì.”
Liên Đỗ Trọng quá mệt lòng, em gái thật thiên vị!
“Thẩm Kinh Mặc, cậu muốn cưới Liên Kiều thì phải qua cửa của tôi.”
Nụ cười của Thẩm Kinh Mạch cứng đờ, anh rót một ly nước, bưng bằng hai tay đưa cho Liên Đỗ Trọng, rất cung kính nói: “Liên thiếu gia, mời uống trà.”
“Hờ hờ.” Muộn rồi!
…
Dưới ánh trăng, Thẩm Không Thanh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ hồ, tựa như đang đặt mình trong thời xa xa đã qua.
Chuyện cũ như khói mây, ông ta tưởng mình đã quên hết, đã buông bỏ nó, nhưng bây giờ ông ta phát hiện, thì ra không phải vậy.
Những ký ức đó vẫn còn ở nơi sâu nhất trong trái tim ông ta, bị ông ta khóa chặt lại.
Muốn nói yêu, người như ông ta không đủ tư cách, không yêu sao? Vậy tại sao lại buồn đến vậy?
Ông ta đứng như tượng đá hồi lâu, chuông cửa vang lên, ông ta cuối cùng cũng di chuyển.
Cửa mở ra, là Thẩm Kinh Mặc, "Chú."
Thẩm Không Thanh có chút kinh ngạc, nhưng lại rất nhiệt tình: “Kinh Mặc, mau vào đi.”
Nỗi buồn vừa rồi nhanh chóng vụt qua, giống như chưa từng xảy ra, ông ta vẫn là người đứng đầu nhà họ Thẩm bình tĩnh và vô cảm như cũ.
Thẩm Kinh Mặc nhìn ông ta thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không cần, cháu chỉ nói một câu thôi."
Thẩm Không Thanh cảm thấy có một tia bất an khó hiểu: “Nói đi.”
“Đừng tính kế cháu và Liên Kiều nữa.” Thẩm Kinh Mặc không vòng vo mà trực tiếp nói rõ ràng: “Hậu quả không phải là thứ chú có thể gánh được đâu.”
Anh không có ý định trở thành kẻ thù của bất kỳ ai, nhưng anh cũng có vảy ngược và có người anh muốn bảo vệ.
Ánh mắt Thẩm Không Thanh sắc lạnh: “Chú không có, sao cháu lại nghĩ như vậy? Có phải cháu hiểu lầm gì rồi không?”
Thẩm Kinh Mặc mím môi: "Chú quen biết mẹ của Annie? Mối quan hệ rất không bình thường?"
Thẩm Không Thanh vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên: “Sao cháu lại biết?”
Ông ta vừa nói ra liền hối hận, phải, đây chính là không đánh tự khai.
Thẩm Kinh Mặc cười hờ hờ: "Quả nhiên, Liên Kiều đã đoán trúng rồi. Em ấy quả thật rất thông minh, dựa vào một câu nói của chú mà đoán được ra sự thật. Chú à, chú không thông minh bằng em ấy và cũng không có năng lực bằng em ấy. Nếu chú cứ khư khư cố chấp thì không biết là ai chơi ai đâu, dù sao cháu cũng sẽ không do dự mà đứng về phía em ấy."
Thẩm Không Thanh muốn giải thích, nhưng lời vừa đến bên miệng, ông ta liền phát hiện mình nói gì cũng vô ích: “Chú là chú ruột của cháu, chúng ta đều là người nhà họ Thẩm.”
Nên hợp tác cùng nhau vì lợi ích của nhà họ Thẩm.
Thẩm Kinh Mặc rất thất vọng, trong cả nhà hộ Thẩm, anh là người duy nhất không ghét người chú này, cảm thấy ít nhất ông ta cũng có lương tâm.
Nhưng bây giờ mới phát hiện, tâm tư của ông ta còn nhiều hơn người khác, lòng dạ cũng sâu hơn bất kỳ người nào.
"Thế sao chú còn tính kế cháu? Trong người chú chảy dòng máu của bà, quả thực giống hệt như nhau."
Thẩm Kinh Mặc mím chặt môi, có vẻ có chút tức giận: “Anh với ông ấy vốn là chú cháu nhựa, nhưng chúng ta vẫn nên kiểm tra lai lịch gia đình Annie, đề phòng vạn nhất.”
Liên Đỗ Trọng gõ gõ bàn: "Đồng ý, cậu đi tra."
Thẩm Kinh Mặc không vui: “Tại sao là em tra?”
Liên Đỗ Trọng khẽ mỉm cười: "Cậu là người rảnh nhất, còn có thể dùng mỹ nam kế."
Thẩm Kinh Mặc lập tức kéo bàn tay nhỏ của bạn gái, tủi thân cáo trạng: "Liên Kiều, anh ấy bắt nạt anh! Xúc phạm nhân cách của anh!"
Mẹ nó, quá khốn nạn rồi, Liên Đỗ Trọng không khỏi trợn mắt.
Liên Kiều xoa đầu bạn trai, an ủi anh: “Chúng ta phải thông cảm cho anh ấy nhiều hơn.”
Từ “chúng ta” lập tức làm cho Thẩm Kinh Mạt mỉm cười: “Được rồi, nghe Kiều Kiều nhà anh, chúng ta nên bao dung hơn với người độc thân không biết yêu là gì.”
Liên Đỗ Trọng quá mệt lòng, em gái thật thiên vị!
“Thẩm Kinh Mặc, cậu muốn cưới Liên Kiều thì phải qua cửa của tôi.”
Nụ cười của Thẩm Kinh Mạch cứng đờ, anh rót một ly nước, bưng bằng hai tay đưa cho Liên Đỗ Trọng, rất cung kính nói: “Liên thiếu gia, mời uống trà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hờ hờ.” Muộn rồi!
…
Dưới ánh trăng, Thẩm Không Thanh ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ hồ, tựa như đang đặt mình trong thời xa xa đã qua.
Chuyện cũ như khói mây, ông ta tưởng mình đã quên hết, đã buông bỏ nó, nhưng bây giờ ông ta phát hiện, thì ra không phải vậy.
Những ký ức đó vẫn còn ở nơi sâu nhất trong trái tim ông ta, bị ông ta khóa chặt lại.
Muốn nói yêu, người như ông ta không đủ tư cách, không yêu sao? Vậy tại sao lại buồn đến vậy?
Ông ta đứng như tượng đá hồi lâu, chuông cửa vang lên, ông ta cuối cùng cũng di chuyển.
Cửa mở ra, là Thẩm Kinh Mặc, "Chú."
Thẩm Không Thanh có chút kinh ngạc, nhưng lại rất nhiệt tình: “Kinh Mặc, mau vào đi.”
Nỗi buồn vừa rồi nhanh chóng vụt qua, giống như chưa từng xảy ra, ông ta vẫn là người đứng đầu nhà họ Thẩm bình tĩnh và vô cảm như cũ.
Thẩm Kinh Mặc nhìn ông ta thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc: "Không cần, cháu chỉ nói một câu thôi."
Thẩm Không Thanh cảm thấy có một tia bất an khó hiểu: “Nói đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng tính kế cháu và Liên Kiều nữa.” Thẩm Kinh Mặc không vòng vo mà trực tiếp nói rõ ràng: “Hậu quả không phải là thứ chú có thể gánh được đâu.”
Anh không có ý định trở thành kẻ thù của bất kỳ ai, nhưng anh cũng có vảy ngược và có người anh muốn bảo vệ.
Ánh mắt Thẩm Không Thanh sắc lạnh: “Chú không có, sao cháu lại nghĩ như vậy? Có phải cháu hiểu lầm gì rồi không?”
Thẩm Kinh Mặc mím môi: "Chú quen biết mẹ của Annie? Mối quan hệ rất không bình thường?"
Thẩm Không Thanh vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên: “Sao cháu lại biết?”
Ông ta vừa nói ra liền hối hận, phải, đây chính là không đánh tự khai.
Thẩm Kinh Mặc cười hờ hờ: "Quả nhiên, Liên Kiều đã đoán trúng rồi. Em ấy quả thật rất thông minh, dựa vào một câu nói của chú mà đoán được ra sự thật. Chú à, chú không thông minh bằng em ấy và cũng không có năng lực bằng em ấy. Nếu chú cứ khư khư cố chấp thì không biết là ai chơi ai đâu, dù sao cháu cũng sẽ không do dự mà đứng về phía em ấy."
Thẩm Không Thanh muốn giải thích, nhưng lời vừa đến bên miệng, ông ta liền phát hiện mình nói gì cũng vô ích: “Chú là chú ruột của cháu, chúng ta đều là người nhà họ Thẩm.”
Nên hợp tác cùng nhau vì lợi ích của nhà họ Thẩm.
Thẩm Kinh Mặc rất thất vọng, trong cả nhà hộ Thẩm, anh là người duy nhất không ghét người chú này, cảm thấy ít nhất ông ta cũng có lương tâm.
Nhưng bây giờ mới phát hiện, tâm tư của ông ta còn nhiều hơn người khác, lòng dạ cũng sâu hơn bất kỳ người nào.
"Thế sao chú còn tính kế cháu? Trong người chú chảy dòng máu của bà, quả thực giống hệt như nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro