Người Khó Hiểu
2024-08-07 20:26:39
Trưởng thôn Lâm vô thức nhận lấy bản thỏa thuận, ký tên và lăn dấu vân tay lên phía trên.
Tương tự, Liên Kiều cũng làm như vậy: "Mỗi bên sẽ giữ một bản, người làm chứng mỗi người sẽ giữ một bản."
Tuy không được pháp luật bảo hộ, nhưng ở vùng sâu vùng xa, phong tục, lệ làng là những quy tắc có thể trói buộc con người.
Hứa Gia Thiện cầm bản thỏa thuận, tay hơi run, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, hai anh em không còn bị người khác khống chế, cũng không phải ngày ngày phải làm việc từ sớm đến khuya mà không kiếm được một đồng.
Không có ruộng cũng không sao, cùng lắm thì đi làm việc vặt.
Liên Kiều rèn sắt khi còn nóng: "Ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục chuyển hộ khẩu. Trưởng thôn, theo thỏa thuận, ông phải hợp tác đấy nhé."
"Được." Sắc mặt trưởng thôn Lâm khó coi, đến lúc này ông ta mới phát hiện ra một chuyện.
Toàn bộ quá trình đều nằm trong tầm kiểm soát của Liên Kiều, khiến cho tất cả mọi người đều đi theo ý của cô.
Loại năng lực kiểm soát trong im lặng như thế này thực sự rất đáng sợ.
"Bây giờ đã được chưa?"
Liên Kiều vào phòng, một lúc sau cô ấy cầm một chồng thuốc đi ra: “Đây là mười gói thuốc, mỗi ngày một gói, đun ba bát nước lấy một bát, uống làm ba lần. Phía trên có ghi giá một gói thuốc vốn dĩ là mười tệ, nhưng nể mặt trưởng thôn Lâm, tôi sẽ giảm giá một nửa, ngoài ra mười tệ là phí chẩn đoán và điều trị.”
Cô ấy đã điều chỉnh công thức, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Cả người Lâm Hương Hương run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi: "Cô... đã chuẩn bị từ sớm? Lần đầu gặp đã nhìn ra bệnh của tôi rồi à?"
Không chỉ vậy, cô còn cầm thuốc chờ sẵn, cảm giác như tất cả đều nằm trong dự tính của cô.
Sắc mặt trưởng thôn Lâm tối sầm, trong lòng trầm xuống, cô gái này nhìn như đang cười, nhưng thực ra lại là người khó hiểu.
Là kẻ thù của cô, e rằng… Ông ta rùng mình, ông ta thực sự đang toát mồ hôi lạnh giữa trưa hè.
Liên Kiều cười không nói gì: “Sau mười thang thuốc, tôi sẽ phát thuốc cho đến khi khỏi bệnh, tôi là người rất có nguyên tác, không lừa gạt tiền của người khác.”
"Hừ." Lần này Lâm Hướng Hương không dám nói thêm gì nữa, cô ta muốn chữa khỏi bệnh của mình trước đã.
Cô ta quay người bỏ đi, theo sau là một đôi trai gái, Hứa Văn hung tợn nhìn chằm chằm hai đứa con trai của mình, như muốn ăn thịt chúng, nhưng không ai để ý đến ông ta.
Trưởng thôn Lâm và con trai mỗi người một bên kéo ông ta ra ngoài.
Giọng nói nhè nhẹ của Liên Kiều từ phía sau truyền đến:"Đi cẩn thận không tiễn, đúng rồi, nhắc nhở thêm một câu là có thể đắc tội ai chứ đừng đắc tội với thầy thuốc, bởi vì vào thời điểm quan trọng có thể cứu được một mạng."
Cả ngườ trưởng thôn Lâm cứng đờ rồi bước đi nhanh hơn.
Chờ mọi người đã đi hết, Liên Kiều đưa bảy mươi tệ cho Hứa Gia Thiện: "Anh họ, hai người đừng nghĩ tôi lo chuyện bao đồng. Số tiền này anh cầm lấy mà xây nhà, em cũng không biết có đủ không."
Hứa Gia Thiện liều mạng lắc đầu: "Không, đây là tiền của em, bọn anh không thể lấy được, bọn anh còn phải cảm ơn em đã giúp đỡ bọn anh rất nhiều."
Tương tự, Liên Kiều cũng làm như vậy: "Mỗi bên sẽ giữ một bản, người làm chứng mỗi người sẽ giữ một bản."
Tuy không được pháp luật bảo hộ, nhưng ở vùng sâu vùng xa, phong tục, lệ làng là những quy tắc có thể trói buộc con người.
Hứa Gia Thiện cầm bản thỏa thuận, tay hơi run, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, hai anh em không còn bị người khác khống chế, cũng không phải ngày ngày phải làm việc từ sớm đến khuya mà không kiếm được một đồng.
Không có ruộng cũng không sao, cùng lắm thì đi làm việc vặt.
Liên Kiều rèn sắt khi còn nóng: "Ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục chuyển hộ khẩu. Trưởng thôn, theo thỏa thuận, ông phải hợp tác đấy nhé."
"Được." Sắc mặt trưởng thôn Lâm khó coi, đến lúc này ông ta mới phát hiện ra một chuyện.
Toàn bộ quá trình đều nằm trong tầm kiểm soát của Liên Kiều, khiến cho tất cả mọi người đều đi theo ý của cô.
Loại năng lực kiểm soát trong im lặng như thế này thực sự rất đáng sợ.
"Bây giờ đã được chưa?"
Liên Kiều vào phòng, một lúc sau cô ấy cầm một chồng thuốc đi ra: “Đây là mười gói thuốc, mỗi ngày một gói, đun ba bát nước lấy một bát, uống làm ba lần. Phía trên có ghi giá một gói thuốc vốn dĩ là mười tệ, nhưng nể mặt trưởng thôn Lâm, tôi sẽ giảm giá một nửa, ngoài ra mười tệ là phí chẩn đoán và điều trị.”
Cô ấy đã điều chỉnh công thức, hiệu quả sẽ tốt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người Lâm Hương Hương run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi: "Cô... đã chuẩn bị từ sớm? Lần đầu gặp đã nhìn ra bệnh của tôi rồi à?"
Không chỉ vậy, cô còn cầm thuốc chờ sẵn, cảm giác như tất cả đều nằm trong dự tính của cô.
Sắc mặt trưởng thôn Lâm tối sầm, trong lòng trầm xuống, cô gái này nhìn như đang cười, nhưng thực ra lại là người khó hiểu.
Là kẻ thù của cô, e rằng… Ông ta rùng mình, ông ta thực sự đang toát mồ hôi lạnh giữa trưa hè.
Liên Kiều cười không nói gì: “Sau mười thang thuốc, tôi sẽ phát thuốc cho đến khi khỏi bệnh, tôi là người rất có nguyên tác, không lừa gạt tiền của người khác.”
"Hừ." Lần này Lâm Hướng Hương không dám nói thêm gì nữa, cô ta muốn chữa khỏi bệnh của mình trước đã.
Cô ta quay người bỏ đi, theo sau là một đôi trai gái, Hứa Văn hung tợn nhìn chằm chằm hai đứa con trai của mình, như muốn ăn thịt chúng, nhưng không ai để ý đến ông ta.
Trưởng thôn Lâm và con trai mỗi người một bên kéo ông ta ra ngoài.
Giọng nói nhè nhẹ của Liên Kiều từ phía sau truyền đến:"Đi cẩn thận không tiễn, đúng rồi, nhắc nhở thêm một câu là có thể đắc tội ai chứ đừng đắc tội với thầy thuốc, bởi vì vào thời điểm quan trọng có thể cứu được một mạng."
Cả ngườ trưởng thôn Lâm cứng đờ rồi bước đi nhanh hơn.
Chờ mọi người đã đi hết, Liên Kiều đưa bảy mươi tệ cho Hứa Gia Thiện: "Anh họ, hai người đừng nghĩ tôi lo chuyện bao đồng. Số tiền này anh cầm lấy mà xây nhà, em cũng không biết có đủ không."
Hứa Gia Thiện liều mạng lắc đầu: "Không, đây là tiền của em, bọn anh không thể lấy được, bọn anh còn phải cảm ơn em đã giúp đỡ bọn anh rất nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro