Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá
Chương 12
Quan Oánh Oánh
2024-09-11 00:14:33
“Ông ấy trừng em!” Cố Vân Khê núp sau lưng Lý cán bộ, bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Cố Kiến Bình không kịp thu hồi ánh mắt muốn đánh chết cô, cho nên liền bị mọi người nhìn thấy, Tăng cán sự nhiệt huyết xông lên ót, quát lớn, "Cố Kiến Bình, chú làm khó một cô bé thì tính là bản lĩnh gì? Chú cho rằng chúng tôi không biết tính toán của chú sao? Vừa muốn nhà, vừa muốn công việc, chuyện tốt trong thiên hạ đều muốn chiếm, nằm mơ đi.”
“Cố Kiến Bình, cha bọn nhỏ là vì công mà hy sinh, trong xưởng chúng tôi sẽ không ngồi nhìn người khác khi dễ bọn họ.” Lý cán bộ thản nhiên cảnh cáo, "Còn nữa, đừng quên chú dựa vào ánh sáng của anh trai để lại cho nên mới có thể trở về thành phố, làm người phải có lương tâm, nếu không, chú ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ khi nào suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau.”
Tim chú hai run lên, trong xưởng không thể sa thải hắn, nhưng có thể cho hắn nghỉ ở nhà, chỉ có thể lấy tiền lương cơ bản mười tám đồng, chút tiền kia thì có thể làm gì?
Lý cán bộ lại bổ sung một câu, "Đúng rồi, nhà không thể bán, quyền sở hữu thuộc về nhà máy, nếu thật sự không được, vậy thì thu hồi nhà, các người tự nghĩ biện pháp đi ra ngoài ở.”
Nói cách khác, không nghe lời thì thu hồi nhà.
Chú hai tái mặt, hắn nhanh chóng cân nhắc một phen, đưa ra quyết định.
“Nếu bọn nhỏ đã kiên trì muốn phân gia, vậy thì chia nhà đi, bà nội sẽ do chú nuôi dưỡng.” Có thể minh chính ngôn thuận đi theo Cố lão thái ở, về phần những thứ khác, lại chậm rãi lên kế hoạch.
Tuy rằng Cố lão thái không ở đây, nhưng, chú hai mới là người đứng đầu một nhà, chỉ cần hắn gật đầu là được, cán bộ công hội làm nhân chứng, đại biểu cho quyền uy trong nhà máy.
Cố Hải Triều thần sắc nghiêm túc, "Được, nếu chú không còn, thì chúng tôi sẽ tiếp nhận dưỡng lão.”
Cố Kiến Bình:… Đây là nguyền rủa hắn đi, tiểu tử này ra vẻ cánh cứng rồi.
Cũng không ngẫm lại, anh mới mười bảy tuổi, có bản lĩnh gì đặt chân trong xã hội này.
Đến lúc đó quay đầu cầu xin người chú này, hắn cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Cố Vân Khê lành lạnh nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô bất động thanh sắc thúc đẩy mỗi một bước, ra tay tàn nhẫn chuẩn nhanh, trong thời gian ngắn nhất đạt được mục đích mình muốn.
Khoản tài chính khởi động đầu tiên đã có, cũng phân gia, thanh danh nhà chú hai cũng thối, ấn tượng trong nhà máy đối với chú hai đã không tốt, cũng không còn có thể tùy ý nắm bọn họ, một công ba việc.
Đừng trách cô ra tay quá tàn nhẫn, muốn trách thì trách đối phương làm việc quá tuyệt.
Về sau, nếu là nước giếng không phạm nước sông, bình an vô sự, đó là tốt nhất.
Còn nếu như dám đánh chủ ý xấu, cô liền để cho bọn hắn biết cái gì mới thật sự là nhân gian hiểm ác!
Trước khi Lý cán bộ rời đi, có dặn dò một câu, "Hải Triều, về sau mỗi tháng ngày phát tiền lương, cậu tự mình tới lĩnh tiền, dựa theo hiệp nghị, anh em các cậu mỗi người năm đồng tiền, lãnh đến khi 16 tuổi mới thôi.”
Vốn là hai mươi đồng, nhưng Cố Hải Triều đã tròn mười bảy, cho nên là mười lăm đồng.
Đây là niềm vui ngoài ý muốn, Cố Hải Triều cao hứng đáp ứng, mà sắc mặt chú hai lại biến thành màu đen, nhưng ai để ý suy nghĩ của hắn chứ?
Chờ chú hai cùng hai vị cán bộ rời đi, trong phòng bệnh im ắng.
Cố Hải Triều cầm hai phần hiệp nghị cùng sáu trăm đồng, tâm tình phức tạp nói không nên lời, vừa vui vừa buồn, nhưng càng nhiều chính là mờ mịt.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, "Anh cả, chúng ta có tiền, hay là đi mua ít bánh bao thịt đi, lễ mừng năm mới phải ăn ngon một chút, chút cháo gạo kia lấp không đủ no bụng, mọi người còn đói bụng.”
Là Cố Vân Khê, đang là tết âm lịch, trong phòng bệnh chỉ có một bệnh nhân là cô, nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ như vậy.
"Sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng, không có một thân thể tốt, thì dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng, anh em chúng ta đều phải bồi bổ thật tốt, tranh thủ cùng nhau khỏe mạnh sống đến trăm tuổi, ngàn vạn lần đừng đau lòng vì tiền, em biết cách kiếm tiền."
Lời của cô rất có đạo lý, nhưng cũng làm cho ba anh chị của mình ngây ngẩn cả người, "Em làm sao biết?”
Cố Kiến Bình không kịp thu hồi ánh mắt muốn đánh chết cô, cho nên liền bị mọi người nhìn thấy, Tăng cán sự nhiệt huyết xông lên ót, quát lớn, "Cố Kiến Bình, chú làm khó một cô bé thì tính là bản lĩnh gì? Chú cho rằng chúng tôi không biết tính toán của chú sao? Vừa muốn nhà, vừa muốn công việc, chuyện tốt trong thiên hạ đều muốn chiếm, nằm mơ đi.”
“Cố Kiến Bình, cha bọn nhỏ là vì công mà hy sinh, trong xưởng chúng tôi sẽ không ngồi nhìn người khác khi dễ bọn họ.” Lý cán bộ thản nhiên cảnh cáo, "Còn nữa, đừng quên chú dựa vào ánh sáng của anh trai để lại cho nên mới có thể trở về thành phố, làm người phải có lương tâm, nếu không, chú ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ khi nào suy nghĩ cẩn thận rồi nói sau.”
Tim chú hai run lên, trong xưởng không thể sa thải hắn, nhưng có thể cho hắn nghỉ ở nhà, chỉ có thể lấy tiền lương cơ bản mười tám đồng, chút tiền kia thì có thể làm gì?
Lý cán bộ lại bổ sung một câu, "Đúng rồi, nhà không thể bán, quyền sở hữu thuộc về nhà máy, nếu thật sự không được, vậy thì thu hồi nhà, các người tự nghĩ biện pháp đi ra ngoài ở.”
Nói cách khác, không nghe lời thì thu hồi nhà.
Chú hai tái mặt, hắn nhanh chóng cân nhắc một phen, đưa ra quyết định.
“Nếu bọn nhỏ đã kiên trì muốn phân gia, vậy thì chia nhà đi, bà nội sẽ do chú nuôi dưỡng.” Có thể minh chính ngôn thuận đi theo Cố lão thái ở, về phần những thứ khác, lại chậm rãi lên kế hoạch.
Tuy rằng Cố lão thái không ở đây, nhưng, chú hai mới là người đứng đầu một nhà, chỉ cần hắn gật đầu là được, cán bộ công hội làm nhân chứng, đại biểu cho quyền uy trong nhà máy.
Cố Hải Triều thần sắc nghiêm túc, "Được, nếu chú không còn, thì chúng tôi sẽ tiếp nhận dưỡng lão.”
Cố Kiến Bình:… Đây là nguyền rủa hắn đi, tiểu tử này ra vẻ cánh cứng rồi.
Cũng không ngẫm lại, anh mới mười bảy tuổi, có bản lĩnh gì đặt chân trong xã hội này.
Đến lúc đó quay đầu cầu xin người chú này, hắn cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Cố Vân Khê lành lạnh nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bất động thanh sắc thúc đẩy mỗi một bước, ra tay tàn nhẫn chuẩn nhanh, trong thời gian ngắn nhất đạt được mục đích mình muốn.
Khoản tài chính khởi động đầu tiên đã có, cũng phân gia, thanh danh nhà chú hai cũng thối, ấn tượng trong nhà máy đối với chú hai đã không tốt, cũng không còn có thể tùy ý nắm bọn họ, một công ba việc.
Đừng trách cô ra tay quá tàn nhẫn, muốn trách thì trách đối phương làm việc quá tuyệt.
Về sau, nếu là nước giếng không phạm nước sông, bình an vô sự, đó là tốt nhất.
Còn nếu như dám đánh chủ ý xấu, cô liền để cho bọn hắn biết cái gì mới thật sự là nhân gian hiểm ác!
Trước khi Lý cán bộ rời đi, có dặn dò một câu, "Hải Triều, về sau mỗi tháng ngày phát tiền lương, cậu tự mình tới lĩnh tiền, dựa theo hiệp nghị, anh em các cậu mỗi người năm đồng tiền, lãnh đến khi 16 tuổi mới thôi.”
Vốn là hai mươi đồng, nhưng Cố Hải Triều đã tròn mười bảy, cho nên là mười lăm đồng.
Đây là niềm vui ngoài ý muốn, Cố Hải Triều cao hứng đáp ứng, mà sắc mặt chú hai lại biến thành màu đen, nhưng ai để ý suy nghĩ của hắn chứ?
Chờ chú hai cùng hai vị cán bộ rời đi, trong phòng bệnh im ắng.
Cố Hải Triều cầm hai phần hiệp nghị cùng sáu trăm đồng, tâm tình phức tạp nói không nên lời, vừa vui vừa buồn, nhưng càng nhiều chính là mờ mịt.
Một thanh âm trong trẻo vang lên, "Anh cả, chúng ta có tiền, hay là đi mua ít bánh bao thịt đi, lễ mừng năm mới phải ăn ngon một chút, chút cháo gạo kia lấp không đủ no bụng, mọi người còn đói bụng.”
Là Cố Vân Khê, đang là tết âm lịch, trong phòng bệnh chỉ có một bệnh nhân là cô, nói chuyện cũng không có nhiều cố kỵ như vậy.
"Sức khỏe mới là tiền vốn của cách mạng, không có một thân thể tốt, thì dù có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng, anh em chúng ta đều phải bồi bổ thật tốt, tranh thủ cùng nhau khỏe mạnh sống đến trăm tuổi, ngàn vạn lần đừng đau lòng vì tiền, em biết cách kiếm tiền."
Lời của cô rất có đạo lý, nhưng cũng làm cho ba anh chị của mình ngây ngẩn cả người, "Em làm sao biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro