Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá
Chương 2
Quan Oánh Oánh
2024-09-11 00:14:33
Cố lão thái còn đang chỉ trích anh: “Hải Triều, cậu làm bà nội thất vọng quá, chú hai và thím hai của cậu đã vất vả nuôi lớn bốn anh chị em, thế nhưng cậu lại đi nghe lời xúi giục của người ngoài!?”
Bà hung hăng trừng mắt nhìn cháu trai: “Còn thất thần làm gì? Mau quỳ xuống xin lỗi chú hai, xin chú tha thứ cho cháu, cảm ơn chú đã chăm sóc bốn anh chị em của cháu trong những năm qua, để cho các cháu có thể bình an lớn lên.”
Hàng xóm Phương Đa Nương khuyên nhủ: "Hải Triều, hôm nay là cháu làm sai, bốn anh chị em các cháu từ nhỏ đã không có cha mẹ, nếu như không được chú thím hai nuôi lớn thì làm sao mấy đứa có ngày hôm nay, bọn họ nuôi lớn mấy đứa, đáng lẽ mấy đứa còn phải biết cảm ơn ân tình.”
Chú hai hơi nhếch môi lên, tầm mắt rủ xuống để che giấu một phần đắc ý, còn vẻ ngoài thì vẫn làm bộ chất phác thành thật như trước: “Đừng nói như vậy, bọn chúng là cháu trai chái gái của tôi, coi như ta ăn trấu bán máu, thì cũng phải nuôi lớn chúng nó.”
Hàng xóm sát vách vẫn là khen không dứt miệng: “Nghe đi, đây mới là Nhân Nghĩa, Kiến Bình à, tôi không phục ai mà chỉ phục có anh thôi đấy.”
Ba anh chị em Cố Hải Triều khẽ run rẩy, đều nhìn thấy nước mắt óng ánh trong mắt nhau. Thế gian chỉ nhìn thấy lòng nhân từ, chính nghĩa của chú hai, thím hai, nhưng lại không thấy đây là thanh danh tốt đẹp mà bọn họ cố tình tạo ra.
Ngày thường mấy anh em bọn họ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ em gái nhỏ còn đang phát sốt nằm ở trên gác mái, bất tỉnh nhân sự.
Chú thím hai còn ngại gần sang năm mới lại sinh bệnh, quá xúi quẩy, cho nên không chịu cầm tiền mua thuốc men.
Đây chính là người thân của bọn họ, là chú thím nhân nghĩa ở trong mắt thế gian!
Cố lão thái rất tức giận, đã sắp sang năm mới còn gây chuyện? Đúng là không ngại mất mặt: “Nếu cậu còn xem tôi là bà nội thì mau quỳ xuống xin lỗi chú thím, thề về sau không được gây chuyện nữa.”
“Bà nội, em gái đang bị bệnh nặng…” Cố Hải Triêu đau buồn phẫn nộ, ngoài miệng bà nội nói yêu thương bọn họ, nhưng thật ra vẫn yêu thương chú hai nhất, mọi chuyện đều nghe theo chú thím, cũng luôn dùng chú thím để áp chế tâm tư bọn họ.
Anh đã chịu đựng đủ rồi, bây giờ càng không thể chịu đựng được nữa, em gái vẫn đang chờ có tiền cứu mạng.
“Mau quỳ xuống.” Cố lão thái tức giận trừng mắt nhìn ba đứa trẻ mà không có một chút thương hại nào.
Lúc này Cố Vân Khê đi ra nhìn thấy cảnh tượng ngột ngạt như vậy, thì đột nhiên nổi giận.
Cô nhìn anh cả nghiến răng gắng gượng, nhìn chị hai đang rơi nước mắt, nhìn ánh mắt anh ba đầy oán hận, thì một trận lửa giận dâng lên không kiềm chế được.
Giống như là một loại liên kết đau buồn và phẫn nộ trong huyết thống, tức giận đến mức muốn cầm búa đi nện một số người.
Tuy nhiên, càng tức giận, cô phải càng trở nên bình tĩnh, "Đây có phải là hiện trường xét xử công khai của các cơ quan chấp pháp hay không? Tôi không biết anh trai và chị gái mình đã làm gì sai? Mà phải để một đám người lớn đến bức bách bọn họ? Một đám người lớn khi dễ mấy đứa trẻ không có cha có mẹ, không thấy quá đáng sao?”
Cố lão thái quay đầu nhìn qua, trong mắt lóe lên một tia chán ghét và bất mãn, bà khịt mũi lạnh lùng: "Đồ sao chổi này, mày cũng mau quỳ xuống.”
Thím hai khẩu phật tâm xà cũng che giấu đi ác ý dày đặc dưới mắt, giống như mèo trêu chọc chuột, gắt gao đè bả vai Cố Vân Khê, ép cô quỳ xuống.
Cố Vân Khê cười lạnh, cô chưa từng quỳ xuống dưới chân ai, chớ đừng nói chi là quỳ trước một người xa lạ, mau mau cút đi.
Thế là cô quay đầu lại, hung hăng cắn một ngụm, thím hai hét thảm rồi rụt mạnh tay về phía, cả người lập tức nổi giận đùng đùng, “Mày cắn tao, đồ sao chổi này…”
Thím hai vung tay lên muốn đánh, anh cả Cố Hải Triều thấy vậy liền hốt hoảng chạy tới, bảo vệ ở trước mặt Cố Vân Khê: “Em gái đang bị sốt cao, làm sao thím hai lại có thể ra tay?”
Anh ba Cố Hải Ba chậm vài bước, cậu nháy mắt với Cố Vân Khê, "Em gái, bên ngoài lạnh lắm, em còn chưa khỏe, mau mau trở về phòng đi?”
“Em gái, sao em lại chạy ra ngoài?” Chị hai Cố Vân Thải cũng vội vàng chạy tới, ánh mắt đầy lo lắng chạm vào trán của cô, "Tay em lạnh quá, trán lại nóng như vậy, mau mau về phòng nghỉ ngơi.”
Nhìn anh chị quan tâm mình như vậy, trái tim của Cố Vân Khê không khỏi nóng lên, cái mũi chua xót, cảm giác kỳ lạ điên cuồng dâng lên trong lòng.
Lớn lên cùng nhau, tương hỗ làm bạn, bất kể lúc nào cũng đều đứng ra bảo vệ mình, đây có phải là ý nghĩa của anh chị em ruột thịt hay không? Cô bỗng nhiên có chút rõ ràng.
Bà hung hăng trừng mắt nhìn cháu trai: “Còn thất thần làm gì? Mau quỳ xuống xin lỗi chú hai, xin chú tha thứ cho cháu, cảm ơn chú đã chăm sóc bốn anh chị em của cháu trong những năm qua, để cho các cháu có thể bình an lớn lên.”
Hàng xóm Phương Đa Nương khuyên nhủ: "Hải Triều, hôm nay là cháu làm sai, bốn anh chị em các cháu từ nhỏ đã không có cha mẹ, nếu như không được chú thím hai nuôi lớn thì làm sao mấy đứa có ngày hôm nay, bọn họ nuôi lớn mấy đứa, đáng lẽ mấy đứa còn phải biết cảm ơn ân tình.”
Chú hai hơi nhếch môi lên, tầm mắt rủ xuống để che giấu một phần đắc ý, còn vẻ ngoài thì vẫn làm bộ chất phác thành thật như trước: “Đừng nói như vậy, bọn chúng là cháu trai chái gái của tôi, coi như ta ăn trấu bán máu, thì cũng phải nuôi lớn chúng nó.”
Hàng xóm sát vách vẫn là khen không dứt miệng: “Nghe đi, đây mới là Nhân Nghĩa, Kiến Bình à, tôi không phục ai mà chỉ phục có anh thôi đấy.”
Ba anh chị em Cố Hải Triều khẽ run rẩy, đều nhìn thấy nước mắt óng ánh trong mắt nhau. Thế gian chỉ nhìn thấy lòng nhân từ, chính nghĩa của chú hai, thím hai, nhưng lại không thấy đây là thanh danh tốt đẹp mà bọn họ cố tình tạo ra.
Ngày thường mấy anh em bọn họ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ em gái nhỏ còn đang phát sốt nằm ở trên gác mái, bất tỉnh nhân sự.
Chú thím hai còn ngại gần sang năm mới lại sinh bệnh, quá xúi quẩy, cho nên không chịu cầm tiền mua thuốc men.
Đây chính là người thân của bọn họ, là chú thím nhân nghĩa ở trong mắt thế gian!
Cố lão thái rất tức giận, đã sắp sang năm mới còn gây chuyện? Đúng là không ngại mất mặt: “Nếu cậu còn xem tôi là bà nội thì mau quỳ xuống xin lỗi chú thím, thề về sau không được gây chuyện nữa.”
“Bà nội, em gái đang bị bệnh nặng…” Cố Hải Triêu đau buồn phẫn nộ, ngoài miệng bà nội nói yêu thương bọn họ, nhưng thật ra vẫn yêu thương chú hai nhất, mọi chuyện đều nghe theo chú thím, cũng luôn dùng chú thím để áp chế tâm tư bọn họ.
Anh đã chịu đựng đủ rồi, bây giờ càng không thể chịu đựng được nữa, em gái vẫn đang chờ có tiền cứu mạng.
“Mau quỳ xuống.” Cố lão thái tức giận trừng mắt nhìn ba đứa trẻ mà không có một chút thương hại nào.
Lúc này Cố Vân Khê đi ra nhìn thấy cảnh tượng ngột ngạt như vậy, thì đột nhiên nổi giận.
Cô nhìn anh cả nghiến răng gắng gượng, nhìn chị hai đang rơi nước mắt, nhìn ánh mắt anh ba đầy oán hận, thì một trận lửa giận dâng lên không kiềm chế được.
Giống như là một loại liên kết đau buồn và phẫn nộ trong huyết thống, tức giận đến mức muốn cầm búa đi nện một số người.
Tuy nhiên, càng tức giận, cô phải càng trở nên bình tĩnh, "Đây có phải là hiện trường xét xử công khai của các cơ quan chấp pháp hay không? Tôi không biết anh trai và chị gái mình đã làm gì sai? Mà phải để một đám người lớn đến bức bách bọn họ? Một đám người lớn khi dễ mấy đứa trẻ không có cha có mẹ, không thấy quá đáng sao?”
Cố lão thái quay đầu nhìn qua, trong mắt lóe lên một tia chán ghét và bất mãn, bà khịt mũi lạnh lùng: "Đồ sao chổi này, mày cũng mau quỳ xuống.”
Thím hai khẩu phật tâm xà cũng che giấu đi ác ý dày đặc dưới mắt, giống như mèo trêu chọc chuột, gắt gao đè bả vai Cố Vân Khê, ép cô quỳ xuống.
Cố Vân Khê cười lạnh, cô chưa từng quỳ xuống dưới chân ai, chớ đừng nói chi là quỳ trước một người xa lạ, mau mau cút đi.
Thế là cô quay đầu lại, hung hăng cắn một ngụm, thím hai hét thảm rồi rụt mạnh tay về phía, cả người lập tức nổi giận đùng đùng, “Mày cắn tao, đồ sao chổi này…”
Thím hai vung tay lên muốn đánh, anh cả Cố Hải Triều thấy vậy liền hốt hoảng chạy tới, bảo vệ ở trước mặt Cố Vân Khê: “Em gái đang bị sốt cao, làm sao thím hai lại có thể ra tay?”
Anh ba Cố Hải Ba chậm vài bước, cậu nháy mắt với Cố Vân Khê, "Em gái, bên ngoài lạnh lắm, em còn chưa khỏe, mau mau trở về phòng đi?”
“Em gái, sao em lại chạy ra ngoài?” Chị hai Cố Vân Thải cũng vội vàng chạy tới, ánh mắt đầy lo lắng chạm vào trán của cô, "Tay em lạnh quá, trán lại nóng như vậy, mau mau về phòng nghỉ ngơi.”
Nhìn anh chị quan tâm mình như vậy, trái tim của Cố Vân Khê không khỏi nóng lên, cái mũi chua xót, cảm giác kỳ lạ điên cuồng dâng lên trong lòng.
Lớn lên cùng nhau, tương hỗ làm bạn, bất kể lúc nào cũng đều đứng ra bảo vệ mình, đây có phải là ý nghĩa của anh chị em ruột thịt hay không? Cô bỗng nhiên có chút rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro