Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá
Chương 24
Quan Oánh Oánh
2024-09-11 00:14:33
Chú Cố rốt cuộc cũng xuất hiện, nhanh chóng chạy tới, khuôn mặt tươi cười, nói: "Lý cán bộ, tối hôm qua tôi lo lắng cho mấy đứa nhỏ cho nên ngủ không ngon, buổi sáng mới ngủ bù, không nghĩ tới gây ra động tĩnh lớn như vậy, mẹ tôi mắt mờ lỡ tay đánh cô, tôi thay bà ấy đền tội.”
Hắn trở tay tát mình hai cái, năm ngón tay đỏ tươi nhanh chóng nổi lên.
Thấy hắn quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bời, một bộ mới từ ổ chăn bò dậy, sắc mặt Lý cán bộ mới hơi nguôi giận, vừa định nói cái gì thì chỉ nghe Cố Vân Khê kinh ngạc thốt lên, "Chú hai tôi là một người hung hãn, đối với mình đủ hung ác mà đối với người khác lại càng hung ác hơn.”
Cố lão nhị:...
Hắn trơ mắt nhìn mặt Lý cán bộ lại một lần nữa biến thành đen, tức giận chửi má nó trong lòng.
Cố lão thái hung tợn trừng mắt nhìn Cố Vân Khê, "Câm miệng, đều là do mày gây họa…”
Nếu không phải Lý cán bộ ở đây, bà nhất định sẽ nhào tới hung hăng đánh nha đầu thối này một trận.
Không đợi bà nói xong, Lý cán bộ đã không kiên nhẫn mà cắt ngang, "Tôi là đại biểu trong xưởng tới xem tình huống phân gia của Cố gia, xem có cần giúp đỡ hay không.”
“Có có có. "Cố Vân Khê giơ móng vuốt nhỏ lên, mềm mại xin chỉ thị: "Xin chị làm chứng cho chúng em phân gia.”
Vẻ mặt cô cung kính, "Bà nội, bà muốn phòng nào? Muốn chia cái gì? Bà định đoạt đi.”
Bất quá là chút đồ chơi rách nát không đáng giá tiền, đơn giản hào phóng một chút, tranh thủ càng nhiều giá trị hảo cảm, bốn anh em bọn hpj tạm thời muốn ở chỗ này một thời gian ngắn, cho nên nhân duyên rất quan trọng.
Cố lão thái sửng sốt một chút, chiếu theo tâm tư của bà là đánh chết không phân gia, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Lý cán bộ thì trong lòng rất hoảng.
Chú hai kéo bà qua một bên nói vài câu, cuối cùng cũng thuyết phục được bà.
Nhưng lúc phân gia, bà đem tất cả đồ đạc đều chuyển đi, một đôi đũa một cái bát rách cũng không để lại cho anh em Cố Hải Triều.
Mọi người nhìn không nổi nhao nhao khuyên nhủ, nhưng, Cố lão thái một câu cũng nghe không lọt, chỉ nói là chuyện nhà của mình, người khác quản không được.
Bà một lòng chỉ muốn dạy cho anh em bọn họ một bài học.
Cánh cứng rồi, muốn bay phải không? Cái gì cũng không có, xem bọn họ sống như thế nào!
Chú hai cũng tới khueyen nhưng Cố lão thái giống như một con trâu bướng bỉnh, không muốn nghe, ai khuyên cũng vô dụng.
Bà còn cảm thấy mình bị ủy khuất, uy tín mất sạch, chỉ muốn anh em Cố Hải Triều phải cúi đầu cầu xin tha thứ.
Chú hai cũng chỉ làm bộ, tôi khuyên cũng vô dụng, ai cũng không ngăn cản mẹ tôi, tôi thì có biện pháp gì? Dù sao cũng là một con ngoan.
Cố Vân Khê hơi cụp mắt, tựa hồ rất khó chịu, nhưng trong lòng lại đặc biệt vui sướng, hôm nay làm càng tuyệt, ngày khác lại càng không có tư cách nhúng tay vào chuyện nhà của mấy anh em bọn họ.
Cố Vân Thải nhìn căn phòng trống như động tuyết, không nhịn được cầu khẩn, "Bà nội, mùa đông này bà để lại cho chúng cháu một cái chăn đi."
Cô càng như vậy, Cố lão thái càng tức giận, "Những thứ này đều là tôi đặt mua, tụi mày có năng lực như vậy, thì tự mình nghĩ biện pháp đi, đúng rồi, chú hai đi vay lung tung mới đưa được 600 khối cho tụi mày, sao tụi mày có thể không biết xấu hổ mà cầm lấy?”
Bà ta nói đúng lý hợp tình, nhưng vấn đề là, bà chưa bao giờ đi làm thì lấy đâu ra tiền đặt mua?
Hàng xóm mặt nhìn nhau, không nghe nói a, nếu quả thật cầm sáu trăm, vậy hành vi hôm nay cũng hơi quá đáng.
Cố Vân Khê mạnh mẽ ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi ngược lại, "Chú Hai không có nói với bà sao, là chú ấy trông ngóng nhất định phải dùng sáu trăm khối mua công việc của cha cháu?”
Chịu ủy khuất thì phải lớn tiếng nói ra, ngàn vạn lần không nên ẩn nhẫn, không thể để chân tướng mơ hồ.
Trông ngóng? Ánh mắt mọi người nhìn chú Cố đều lộ ra vẻ không đúng.
“Không sai.” Lý cán bộ không cần nghĩ ngợi mà đứng ra làm chứng, cô đặc biệt chán ghét mẹ con Cố gia, "Giấy trắng mực đen đều có, đừng đổi trắng thay đen nữa, lung tung bám cắn đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, các người không xấu hổ chút nào sao?”
Một người ngang ngược không nói đạo lý, một người giả vờ giả vịt, từng người từng người vét sạch phòng, ngay cả hạt gạo cũng không để lại cho bọn nhỏ.
Chỉ là nhìn đợt thao tác này, đã làm cho người ta hít thở không thông.
Cô không dám tưởng tượng, mười mấy năm qua anh em Cố Hải Triều rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất.
Hắn trở tay tát mình hai cái, năm ngón tay đỏ tươi nhanh chóng nổi lên.
Thấy hắn quần áo không chỉnh tề, tóc tai rối bời, một bộ mới từ ổ chăn bò dậy, sắc mặt Lý cán bộ mới hơi nguôi giận, vừa định nói cái gì thì chỉ nghe Cố Vân Khê kinh ngạc thốt lên, "Chú hai tôi là một người hung hãn, đối với mình đủ hung ác mà đối với người khác lại càng hung ác hơn.”
Cố lão nhị:...
Hắn trơ mắt nhìn mặt Lý cán bộ lại một lần nữa biến thành đen, tức giận chửi má nó trong lòng.
Cố lão thái hung tợn trừng mắt nhìn Cố Vân Khê, "Câm miệng, đều là do mày gây họa…”
Nếu không phải Lý cán bộ ở đây, bà nhất định sẽ nhào tới hung hăng đánh nha đầu thối này một trận.
Không đợi bà nói xong, Lý cán bộ đã không kiên nhẫn mà cắt ngang, "Tôi là đại biểu trong xưởng tới xem tình huống phân gia của Cố gia, xem có cần giúp đỡ hay không.”
“Có có có. "Cố Vân Khê giơ móng vuốt nhỏ lên, mềm mại xin chỉ thị: "Xin chị làm chứng cho chúng em phân gia.”
Vẻ mặt cô cung kính, "Bà nội, bà muốn phòng nào? Muốn chia cái gì? Bà định đoạt đi.”
Bất quá là chút đồ chơi rách nát không đáng giá tiền, đơn giản hào phóng một chút, tranh thủ càng nhiều giá trị hảo cảm, bốn anh em bọn hpj tạm thời muốn ở chỗ này một thời gian ngắn, cho nên nhân duyên rất quan trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố lão thái sửng sốt một chút, chiếu theo tâm tư của bà là đánh chết không phân gia, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của Lý cán bộ thì trong lòng rất hoảng.
Chú hai kéo bà qua một bên nói vài câu, cuối cùng cũng thuyết phục được bà.
Nhưng lúc phân gia, bà đem tất cả đồ đạc đều chuyển đi, một đôi đũa một cái bát rách cũng không để lại cho anh em Cố Hải Triều.
Mọi người nhìn không nổi nhao nhao khuyên nhủ, nhưng, Cố lão thái một câu cũng nghe không lọt, chỉ nói là chuyện nhà của mình, người khác quản không được.
Bà một lòng chỉ muốn dạy cho anh em bọn họ một bài học.
Cánh cứng rồi, muốn bay phải không? Cái gì cũng không có, xem bọn họ sống như thế nào!
Chú hai cũng tới khueyen nhưng Cố lão thái giống như một con trâu bướng bỉnh, không muốn nghe, ai khuyên cũng vô dụng.
Bà còn cảm thấy mình bị ủy khuất, uy tín mất sạch, chỉ muốn anh em Cố Hải Triều phải cúi đầu cầu xin tha thứ.
Chú hai cũng chỉ làm bộ, tôi khuyên cũng vô dụng, ai cũng không ngăn cản mẹ tôi, tôi thì có biện pháp gì? Dù sao cũng là một con ngoan.
Cố Vân Khê hơi cụp mắt, tựa hồ rất khó chịu, nhưng trong lòng lại đặc biệt vui sướng, hôm nay làm càng tuyệt, ngày khác lại càng không có tư cách nhúng tay vào chuyện nhà của mấy anh em bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Vân Thải nhìn căn phòng trống như động tuyết, không nhịn được cầu khẩn, "Bà nội, mùa đông này bà để lại cho chúng cháu một cái chăn đi."
Cô càng như vậy, Cố lão thái càng tức giận, "Những thứ này đều là tôi đặt mua, tụi mày có năng lực như vậy, thì tự mình nghĩ biện pháp đi, đúng rồi, chú hai đi vay lung tung mới đưa được 600 khối cho tụi mày, sao tụi mày có thể không biết xấu hổ mà cầm lấy?”
Bà ta nói đúng lý hợp tình, nhưng vấn đề là, bà chưa bao giờ đi làm thì lấy đâu ra tiền đặt mua?
Hàng xóm mặt nhìn nhau, không nghe nói a, nếu quả thật cầm sáu trăm, vậy hành vi hôm nay cũng hơi quá đáng.
Cố Vân Khê mạnh mẽ ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi ngược lại, "Chú Hai không có nói với bà sao, là chú ấy trông ngóng nhất định phải dùng sáu trăm khối mua công việc của cha cháu?”
Chịu ủy khuất thì phải lớn tiếng nói ra, ngàn vạn lần không nên ẩn nhẫn, không thể để chân tướng mơ hồ.
Trông ngóng? Ánh mắt mọi người nhìn chú Cố đều lộ ra vẻ không đúng.
“Không sai.” Lý cán bộ không cần nghĩ ngợi mà đứng ra làm chứng, cô đặc biệt chán ghét mẹ con Cố gia, "Giấy trắng mực đen đều có, đừng đổi trắng thay đen nữa, lung tung bám cắn đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, các người không xấu hổ chút nào sao?”
Một người ngang ngược không nói đạo lý, một người giả vờ giả vịt, từng người từng người vét sạch phòng, ngay cả hạt gạo cũng không để lại cho bọn nhỏ.
Chỉ là nhìn đợt thao tác này, đã làm cho người ta hít thở không thông.
Cô không dám tưởng tượng, mười mấy năm qua anh em Cố Hải Triều rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro