Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá
Chương 39
Quan Oánh Oánh
2024-09-11 00:14:33
Ngày hôm sau, một nhà chỉnh tề chạy tới chợ đồ điện tử cũ, đây là nơi những người đam mê dây điện tử thích đi dạo nhất.
Có đồ cũ, cũng có thiết bọ hoàn toàn mới, ngoại trừ đắt tiền thì không có vấn đề gì.
"Tiểu Khê, thật sự muốn mua sao?" Trong lòng Cố Hải Triều bồn chồn, cảm giác tiền này chính là ném xuống biển, sẽ không có kết quả gì.
Cố Vân Khê cười híp gật đầu, "Muốn mua, anh cả, em biết em có thể làm được, em là thiên tài.”
Thiên tài nào? Trong mắt anh, cô chính là một tiểu nha đầu ốm yếu cần được bảo vệ.
Nhưng em gái cố chấp liều mạng như vậy, Cố Hải Triều một chút biện pháp cũng không có.
Em gái nhà mình còn có thể làm sao bây giờ? Sủng ái thôi.
Bốn người đi dạo chợ đồ cũ một ngày, cuối cùng cũng mua đủ đồ trong danh sách.
Sợi đồng, ống nhôm, chấn tử, bóng hai cực, ốc vít vân vân, còn thu được không ít linh kiện điện tử.
Mấy thứ thượng vàng hạ cám đã tiêu sạch tiền, Cố Hải Triều đau lòng không thôi.
Cố Vân Khê không có tiền mua dụng cụ chế tác, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, "Đi, chúng ta đến cửa hàng của anh Chấn Hoa.”
Cửa hàng sửa chửa đồ điện của Chấn Hoa đã mở cửa, Cha Trần cũng nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Nghe nói bọn họ là tới mượn dụng cụ làm một ít đồ chơi nhỏ, cha Trần cũng tò mò hỏi vài câu, Cố Vân Khê liền thừa nước đục thả câu.
“Mấy đứa dùng đi, đừng làm hỏng là được.”
Ba anh em núp trong góc nhìn Cố Vân Khê làm việc, chỉ thấy mười ngón tay mảnh khảnh của cô tung bay, linh hoạt đến cực điểm, từng kiện linh kiện rơi vào trong tay cô liền gioosnh như có sinh mệnh.
Không biết qua bao lâu, một cái ăng ten hình bát mộc đã thành hình trong tay Cố Vân Khê.
Cố Hải Ba nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy bội phục, "Cái này giống như trên bản vẽ, em gái, em thật lợi hại.”
Nếu không tận mắt nhìn thấy, cậu cũng không tin.
Cha con Trần gia đang bận rộn nghe được động tĩnh, thì quay đầu nhìn lại, "Ồ, đây là ăng ten sao?"
Thật ra, Cố Vân Khê không hài lòng lắm, vẫn chưa đủ tinh xảo, nhưng trước mắt điều kiện chỉ có thể làm như vậy: “Đúng, là ăng ten ngoài trời, cháu lắp thêm một máy khuếch đại, tín hiệu càng mạnh.”
Thứ cô không nói rõ chính là máy khuếch đại này là hắc khoa kỹ, kỹ thuật mới mà thời đại này khó thể mô phỏng lại.
Cố Vân Khê chỉ vào các loại TV cũ trong phòng, "Chú Trần, có thể cho chúng cháu thử xem hiệu quả không?"
Cha Trần có chút chần chờ, ông là người có tay nghề sửa chữa thiết bị điện tử lâu năm, cũng không xa lạ với ăng ten ngoài trời, ông biết gần thành thị phía nam đã có, hơn nữa bán rất tốt, một cây ăng ten có thể bán được hơn một trăm.
Ông cũng từng nhờ người mua một cây ăng ten thử xem, nhưng không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, ăng ten mua về lại không có hiệu quả quá tốt, tuy có thể dò được vài đài tiết mục, nhưng hình ảnh mơ hồ, nhìn lâu ánh mắt liền không thoải mái.
Có đồ cũ, cũng có thiết bọ hoàn toàn mới, ngoại trừ đắt tiền thì không có vấn đề gì.
"Tiểu Khê, thật sự muốn mua sao?" Trong lòng Cố Hải Triều bồn chồn, cảm giác tiền này chính là ném xuống biển, sẽ không có kết quả gì.
Cố Vân Khê cười híp gật đầu, "Muốn mua, anh cả, em biết em có thể làm được, em là thiên tài.”
Thiên tài nào? Trong mắt anh, cô chính là một tiểu nha đầu ốm yếu cần được bảo vệ.
Nhưng em gái cố chấp liều mạng như vậy, Cố Hải Triều một chút biện pháp cũng không có.
Em gái nhà mình còn có thể làm sao bây giờ? Sủng ái thôi.
Bốn người đi dạo chợ đồ cũ một ngày, cuối cùng cũng mua đủ đồ trong danh sách.
Sợi đồng, ống nhôm, chấn tử, bóng hai cực, ốc vít vân vân, còn thu được không ít linh kiện điện tử.
Mấy thứ thượng vàng hạ cám đã tiêu sạch tiền, Cố Hải Triều đau lòng không thôi.
Cố Vân Khê không có tiền mua dụng cụ chế tác, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, "Đi, chúng ta đến cửa hàng của anh Chấn Hoa.”
Cửa hàng sửa chửa đồ điện của Chấn Hoa đã mở cửa, Cha Trần cũng nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nói bọn họ là tới mượn dụng cụ làm một ít đồ chơi nhỏ, cha Trần cũng tò mò hỏi vài câu, Cố Vân Khê liền thừa nước đục thả câu.
“Mấy đứa dùng đi, đừng làm hỏng là được.”
Ba anh em núp trong góc nhìn Cố Vân Khê làm việc, chỉ thấy mười ngón tay mảnh khảnh của cô tung bay, linh hoạt đến cực điểm, từng kiện linh kiện rơi vào trong tay cô liền gioosnh như có sinh mệnh.
Không biết qua bao lâu, một cái ăng ten hình bát mộc đã thành hình trong tay Cố Vân Khê.
Cố Hải Ba nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy bội phục, "Cái này giống như trên bản vẽ, em gái, em thật lợi hại.”
Nếu không tận mắt nhìn thấy, cậu cũng không tin.
Cha con Trần gia đang bận rộn nghe được động tĩnh, thì quay đầu nhìn lại, "Ồ, đây là ăng ten sao?"
Thật ra, Cố Vân Khê không hài lòng lắm, vẫn chưa đủ tinh xảo, nhưng trước mắt điều kiện chỉ có thể làm như vậy: “Đúng, là ăng ten ngoài trời, cháu lắp thêm một máy khuếch đại, tín hiệu càng mạnh.”
Thứ cô không nói rõ chính là máy khuếch đại này là hắc khoa kỹ, kỹ thuật mới mà thời đại này khó thể mô phỏng lại.
Cố Vân Khê chỉ vào các loại TV cũ trong phòng, "Chú Trần, có thể cho chúng cháu thử xem hiệu quả không?"
Cha Trần có chút chần chờ, ông là người có tay nghề sửa chữa thiết bị điện tử lâu năm, cũng không xa lạ với ăng ten ngoài trời, ông biết gần thành thị phía nam đã có, hơn nữa bán rất tốt, một cây ăng ten có thể bán được hơn một trăm.
Ông cũng từng nhờ người mua một cây ăng ten thử xem, nhưng không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, ăng ten mua về lại không có hiệu quả quá tốt, tuy có thể dò được vài đài tiết mục, nhưng hình ảnh mơ hồ, nhìn lâu ánh mắt liền không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro