Thập Niên 80: Xuyên Thành Em Gái Học Bá
Chương 4
Quan Oánh Oánh
2024-09-11 00:14:33
Cố lão thái phẫn nộ đến cực điểm, "Nha đầu chết tiệt kia, mày. . ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Khê gầy gò đến trũng xuống, đôi mắt đặc biệt to, "Bà nội, vừa rồi trong lúc bị bệnh đến mơ hồ, cháu đã nhìn thấy cha, ông ấy bảo cháu nói với bà nội một câu.”
Mấy đứa trẻ ở phòng lớn bị nuôi quá thành thật, nhưng cũng không có cách, không có ai dạy dỗ chúng, từ nhỏ đã bị truyền bá những tư tưởng lộn xộn, như có thể còn sống đã rất tốt.
Cô nói rõ ràng từng chữ một: “Bốn đứa con của tôi đều là bảo bối, nhưng mẹ lại không chịu lấy tiền ra để chữa trị cho đứa trẻ, nếu đứa con gái nhỏ chết thì hàng đêm tôi đều sẽ quay về tìm người mẹ nhẫn tâm này để nói chuyện.”
Ngón tay như que củi khô chỉ về phía chú hai, giọng điệu phát lạnh, "Còn có, em trai giả nhân giả nghĩa của tôi.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, chú hai bất giác rùng mình, trên lưng xuất hiện một cơn ớn lạnh.
Sắc mặt thím hai cũng tái nhợt, bờ môi run rẩy, "Qủy!”
Bản thân bà ta rất mê tín, cho nên mới sợ hãi như vậy.
Những người hàng xóm đồng loạt nhìn cô bé gầy gò, chỉ thấy cô bé mặc quần áo mỏng, nhưng cả ngươi đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng bất thường, còn đôi mắt lại lóe sáng.
“Tiểu Khê bị bệnh sao? Đã đứa con bé đi bệnh viện chưa?”
Cố Vân Khê gắng gượng một trận, nên đã sớm hao hế chút sức lực cuối cùng, cô bất lực ngã vào vòng tay chị gái, một đôi mắt ngây thơ, lộ ra dấu vết ủy khuất cùng mê mang.
“Sốt cao suốt hai ngày, anh chị cháu không có tiền đưa cháu đi khám, bà nội nói, mệnh sao chổi rất cứng rắn, không cần phải lo, cho nên không cho tiền đi khám bệnh, nếu nó chết thì trong nhà bớt đi một miệng ăn cũng tốt.”
Yếu thế ai không biết? Diễn kịch ai không biết?
Tất cả mọi người đều sững sờ, đây là lời mà con người có thể nói sao? Hơn nữa con bé còn là cháu gái ruột, một người đáng sống sờ sờ.
Thân làm bà nội, cho dù không thích đứa cháu này thì cũng không thể trơ mắt mặc kệ nó chết?
Cũng khó trách mấy đứa nhỏ ở phòng lớn lại gây chuyện ồn ào.
Cố lão thái phủ nhận, "Tôi không có, là nó bịa đặt, từ nhỏ nó đã sống không thành thật…”
Thím hai bỗng nhiên hoảng sợ, hét lên: “Mẹ, trước kia con nhóc này bị đánh cũng không dám hé một tiếng, nhưng tại sao hôm nay lại trở nên kỳ quái như vậy? Không phải là bị thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào?”
Cố lão thái đảo mắt, lập tức nói: “Không sai, nó bị ma nhập rồi, mau trói nó lại đánh một trận, đuổi mấy thứ không sạch sẽ đi.”
Ba anh chị em Cố Hải Triều nhanh chóng bảo vệ Cố Vân Khê ở giữa, "Ai dám động đến em gái? Em của tôi đang bị bệnh, các người đừng có làm loạn.”
Tư thế liều mạng của bọn họ làm cho tâm Vân Khê cảm động sâu sắc, một trái tim mềm mại như được ngâm trong nước suối.
Có người bảo vệ mình, thật sự không tệ.
Cô hơi hạ mắt xuống, thân thể run rẩy, "Anh cả, em khó chịu quá, toàn thân đau nhức, em sắp chết rồi sao?"
Thân thể cô ngã xuống đất, Cố Hải Triều nhanh chóng dùng ôm lấy cô, anh không khỏi cảm thấy đau đớn trong lòng, bật khóc, "Em gái, đừng sợ, em sẽ không chết.”
Người Cố Vân Khê ướt đẫm mồ hôi lạnh, thi thoảng rùng mình, bờ môi trắng dọa người, "Anh cả, em không sợ, khi em chết em có thể nhìn thấy cha mẹ, em sẽ nói cho họ biết, anh chị rất thương yêu em, đối xử với em rất tốt, chỉ là bà nội không cho em ăn uống, thím hai mắng em là đồ sao chổi, chú hai đánh em…”
Sắc mặt của Cố Hải Triều thay đổi, oán giận nhìn về phía chú hai, “Chú lén đánh em gái tôi? Còn muốn đánh chết?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Khê gầy gò đến trũng xuống, đôi mắt đặc biệt to, "Bà nội, vừa rồi trong lúc bị bệnh đến mơ hồ, cháu đã nhìn thấy cha, ông ấy bảo cháu nói với bà nội một câu.”
Mấy đứa trẻ ở phòng lớn bị nuôi quá thành thật, nhưng cũng không có cách, không có ai dạy dỗ chúng, từ nhỏ đã bị truyền bá những tư tưởng lộn xộn, như có thể còn sống đã rất tốt.
Cô nói rõ ràng từng chữ một: “Bốn đứa con của tôi đều là bảo bối, nhưng mẹ lại không chịu lấy tiền ra để chữa trị cho đứa trẻ, nếu đứa con gái nhỏ chết thì hàng đêm tôi đều sẽ quay về tìm người mẹ nhẫn tâm này để nói chuyện.”
Ngón tay như que củi khô chỉ về phía chú hai, giọng điệu phát lạnh, "Còn có, em trai giả nhân giả nghĩa của tôi.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, chú hai bất giác rùng mình, trên lưng xuất hiện một cơn ớn lạnh.
Sắc mặt thím hai cũng tái nhợt, bờ môi run rẩy, "Qủy!”
Bản thân bà ta rất mê tín, cho nên mới sợ hãi như vậy.
Những người hàng xóm đồng loạt nhìn cô bé gầy gò, chỉ thấy cô bé mặc quần áo mỏng, nhưng cả ngươi đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng bất thường, còn đôi mắt lại lóe sáng.
“Tiểu Khê bị bệnh sao? Đã đứa con bé đi bệnh viện chưa?”
Cố Vân Khê gắng gượng một trận, nên đã sớm hao hế chút sức lực cuối cùng, cô bất lực ngã vào vòng tay chị gái, một đôi mắt ngây thơ, lộ ra dấu vết ủy khuất cùng mê mang.
“Sốt cao suốt hai ngày, anh chị cháu không có tiền đưa cháu đi khám, bà nội nói, mệnh sao chổi rất cứng rắn, không cần phải lo, cho nên không cho tiền đi khám bệnh, nếu nó chết thì trong nhà bớt đi một miệng ăn cũng tốt.”
Yếu thế ai không biết? Diễn kịch ai không biết?
Tất cả mọi người đều sững sờ, đây là lời mà con người có thể nói sao? Hơn nữa con bé còn là cháu gái ruột, một người đáng sống sờ sờ.
Thân làm bà nội, cho dù không thích đứa cháu này thì cũng không thể trơ mắt mặc kệ nó chết?
Cũng khó trách mấy đứa nhỏ ở phòng lớn lại gây chuyện ồn ào.
Cố lão thái phủ nhận, "Tôi không có, là nó bịa đặt, từ nhỏ nó đã sống không thành thật…”
Thím hai bỗng nhiên hoảng sợ, hét lên: “Mẹ, trước kia con nhóc này bị đánh cũng không dám hé một tiếng, nhưng tại sao hôm nay lại trở nên kỳ quái như vậy? Không phải là bị thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào?”
Cố lão thái đảo mắt, lập tức nói: “Không sai, nó bị ma nhập rồi, mau trói nó lại đánh một trận, đuổi mấy thứ không sạch sẽ đi.”
Ba anh chị em Cố Hải Triều nhanh chóng bảo vệ Cố Vân Khê ở giữa, "Ai dám động đến em gái? Em của tôi đang bị bệnh, các người đừng có làm loạn.”
Tư thế liều mạng của bọn họ làm cho tâm Vân Khê cảm động sâu sắc, một trái tim mềm mại như được ngâm trong nước suối.
Có người bảo vệ mình, thật sự không tệ.
Cô hơi hạ mắt xuống, thân thể run rẩy, "Anh cả, em khó chịu quá, toàn thân đau nhức, em sắp chết rồi sao?"
Thân thể cô ngã xuống đất, Cố Hải Triều nhanh chóng dùng ôm lấy cô, anh không khỏi cảm thấy đau đớn trong lòng, bật khóc, "Em gái, đừng sợ, em sẽ không chết.”
Người Cố Vân Khê ướt đẫm mồ hôi lạnh, thi thoảng rùng mình, bờ môi trắng dọa người, "Anh cả, em không sợ, khi em chết em có thể nhìn thấy cha mẹ, em sẽ nói cho họ biết, anh chị rất thương yêu em, đối xử với em rất tốt, chỉ là bà nội không cho em ăn uống, thím hai mắng em là đồ sao chổi, chú hai đánh em…”
Sắc mặt của Cố Hải Triều thay đổi, oán giận nhìn về phía chú hai, “Chú lén đánh em gái tôi? Còn muốn đánh chết?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro