Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Dị Năng
Bạo Phát
Xuân Quang Mãn Viên
2024-09-04 14:15:07
Ninh Lăng Ngữ có chút tức giận nói: "Mọi người cũng là người một nhà, đúng vậy, mọi người không có ý trách con, có thể trách được sao? La Giai Ngưng cô ta rõ ràng từ nhỏ đến lớn chính là một đứa chuyên nói dối."
Lời này khiến sắc mặt hai vợ chồng La Hạo Thiên và Ninh Tuyết Linh, thậm chí cả La Tư Viễn đều càng thêm khó coi.
Ninh Hoành Đạt quát lớn nói: "Tiểu Ngữ, không nên nói bậy."
Ninh Lăng Ngữ ha ha nở nụ cười hai tiếng, nói: "Từ nhỏ đến lớn, con và Giai Ngưng đều ở cùng nhau, con nói ra rồi thì mọi người có khả năng không tin, có rất nhiều thứ con chính là ăn thiệt ngầm như vậy, rõ ràng không phải lỗi của con, nhưng cô ta chỉ cần đỏ mắt thì mọi người liền cảm thấy con bắt nạt cô ta, bao gồm những lời đồn đãi trong đại viện kia, chuyện của nhà chúng ta, những lời đồn đãi gây bất lợi cho con là ai truyền đi, trước đây coi như trò đùa trẻ con cũng thôi, nhưng hiện tại gánh vác tội danh hại người như vậy thì con không làm được dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn."
Nghẹn ngào một tiếng, tiếp tục nói: "Cho nên chuyện lần này nhất định phải báo công an, con không muốn hàm hồ lại lừa dối như thế qua ải, thân thể cô ta không tốt là do con tạo thành.
Từ nhỏ đến lớn mặc kệ là cha mẹ hay là cô, dượng thậm chí là các chị và anh trai cũng nói con phải nhường cô ta, nhưng là mọi người có khi nào cân nhắc qua cảm giác của con không?
Cô ta nhu nhược thì bắt con phải thỏa hiệp sao? Lần này nói cái gì thì con cũng không đồng ý, dù sao chuyện này dính đến vấn đề nhân phẩm, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con, thậm chí một đời, con tuyệt đối không thỏa hiệp."
Ninh Hoành Đạt không nghĩ tới lần này con gái sẽ nói ra nhiều như vậy, trong ngày thường mọi người đều cảm thấy cô ta là một người lẫm lẫm liệt liệt, không có tim không có phổi, lại cảm thấy thân thể Giai Ngưng từ nhỏ đã không tốt, không thể bị kích thích.
Cho nên đúng là từ nhỏ đã ân cần dạy bảo nhất định phải nhường Giai Ngưng, cô ta là chị, nhưng hiện tại ba người lớn, cộng thêm Tư Viễn thật sự xấu hổ không chịu nổi.
Đúng vậy, chuyện của Giai Ngưng tất cả không phải Lăng Ngữ tạo thành, nhưng lại yêu cầu người ta mười mấy năm qua nhường nhịn Giai Ngưng, khiến vợ chồng La Hạo Thiên không đất dung thân.
Lúc này cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra, mấy người mau mau vây lại.
Dáng vẻ La Hạo Thiên và Ninh Tuyết Linh nóng nảy đồng thời hỏi: "Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ lấy xuống khẩu trang nói: "Không có gì đáng ngại, lập tức sẽ ra ngoài, có điều vết thương trên trán hơi có chút sâu, sợ là ngày sau sẽ lưu vết tích, nhưng vấn đề cũng không lớn.
Đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến thể chất và chăm sóc sau phẫu thuật rất lớn, còn có cánh tay gãy xương không thể chạm nước, mọi người cần phải chú ý thêm."
Bác sĩ mới vừa bàn giao xong, hộ sĩ cũng đẩy La Giai Ngưng từ bên trong đi ra, sắc mặt mất không ít máu khá là trắng xám, khiến người ta nhìn thấy mà trong lòng thương yêu không dứt.
Đúng là nhất thời sự chú ý của mọi người đều chuyển đến trên người La Giai Ngưng, cũng không kịp nhớ những gì Ninh Lăng Ngữ đã nói.
Quả nhiên như Ninh Lăng Ngữ dự liệu, anh ba của mình nói rõ mọi chuyện, tính khí bạo phát của mẹ sẽ liền đến, may là anh ba vẫn luôn an ủi mới tránh khỏi cảnh đuổi tới trong bệnh viện thu thập người.
Nhưng lần này sau khi nghe xong lời của con gái, Chương Nguyệt Hoa cũng không cảm thấy con gái mình nói dối, chỉ là đáng ghét sự việc này chung quy phát sinh ở nhà mình, để cho lòng người khó chịu.
Gia đình cô của Giai Ngưng không phải là người hiền lành như mặt ngoài nhìn thấy, luôn cảm thấy đứa bé kia không chân thực, còn có chút mờ ám, nhưng lại khiến người ta yêu thích không chịu nổi.
******
Từ lúc thu thập chị em nhà họ Triệu xong, La Tiếu trải qua tháng ngày vô cùng thích ý, tan tầm trở về thì bận bịu chăm lo phần đất trồng rau ở hậu viện, ngay cả chân tường La Tiếu cũng không buông tha.
Từ trên núi tìm vài cây tre rắn chắc gác ở trên tường, trồng không ít các loại bí đỏ, hồ lô, dây mướp, ngoại trừ bên trong góc dựng một cái lều thì hậu viện cơ bản không còn đất trống.
Mấy ngày nay Lục Nghị Thần đưa không ít bó củi lại đây, làm La Tiếu đều cảm giác mình lại thiếu nợ người ta, chỉ có thể cân nhắc lại làm chút cơm nước đưa qua.
Ai kêu chính mình ăn nói không đứng đắn, thật sự là đang tự chuốc lấy phiền phức, làm điều ác mà.
Nhìn xem thời gian còn sớm, liền chuẩn bị lên núi đi dạo.
Gần đây La Tiếu cũng triệt để thích ứng sinh hoạt trong thôn, thậm chí còn phân bố công việc, làm xong ký công điểm sớm một chút cũng không thành vấn đề.
Có người lắm mồm nói lời dèm pha, nhân viên ghi điểm cũng sẽ giúp cô mắng lại: "Bà làm xong sớm thì cũng có thể ký sớm rồi rời đi, tự bản thân mình làm chậm mà còn muốn người ta chậm theo sao, ngay cả một đứa trẻ mười mấy tuổi cũng không sánh bằng mà còn có mặt mũi nói lời dèm pha."
Lời này khiến sắc mặt hai vợ chồng La Hạo Thiên và Ninh Tuyết Linh, thậm chí cả La Tư Viễn đều càng thêm khó coi.
Ninh Hoành Đạt quát lớn nói: "Tiểu Ngữ, không nên nói bậy."
Ninh Lăng Ngữ ha ha nở nụ cười hai tiếng, nói: "Từ nhỏ đến lớn, con và Giai Ngưng đều ở cùng nhau, con nói ra rồi thì mọi người có khả năng không tin, có rất nhiều thứ con chính là ăn thiệt ngầm như vậy, rõ ràng không phải lỗi của con, nhưng cô ta chỉ cần đỏ mắt thì mọi người liền cảm thấy con bắt nạt cô ta, bao gồm những lời đồn đãi trong đại viện kia, chuyện của nhà chúng ta, những lời đồn đãi gây bất lợi cho con là ai truyền đi, trước đây coi như trò đùa trẻ con cũng thôi, nhưng hiện tại gánh vác tội danh hại người như vậy thì con không làm được dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn."
Nghẹn ngào một tiếng, tiếp tục nói: "Cho nên chuyện lần này nhất định phải báo công an, con không muốn hàm hồ lại lừa dối như thế qua ải, thân thể cô ta không tốt là do con tạo thành.
Từ nhỏ đến lớn mặc kệ là cha mẹ hay là cô, dượng thậm chí là các chị và anh trai cũng nói con phải nhường cô ta, nhưng là mọi người có khi nào cân nhắc qua cảm giác của con không?
Cô ta nhu nhược thì bắt con phải thỏa hiệp sao? Lần này nói cái gì thì con cũng không đồng ý, dù sao chuyện này dính đến vấn đề nhân phẩm, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con, thậm chí một đời, con tuyệt đối không thỏa hiệp."
Ninh Hoành Đạt không nghĩ tới lần này con gái sẽ nói ra nhiều như vậy, trong ngày thường mọi người đều cảm thấy cô ta là một người lẫm lẫm liệt liệt, không có tim không có phổi, lại cảm thấy thân thể Giai Ngưng từ nhỏ đã không tốt, không thể bị kích thích.
Cho nên đúng là từ nhỏ đã ân cần dạy bảo nhất định phải nhường Giai Ngưng, cô ta là chị, nhưng hiện tại ba người lớn, cộng thêm Tư Viễn thật sự xấu hổ không chịu nổi.
Đúng vậy, chuyện của Giai Ngưng tất cả không phải Lăng Ngữ tạo thành, nhưng lại yêu cầu người ta mười mấy năm qua nhường nhịn Giai Ngưng, khiến vợ chồng La Hạo Thiên không đất dung thân.
Lúc này cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra, mấy người mau mau vây lại.
Dáng vẻ La Hạo Thiên và Ninh Tuyết Linh nóng nảy đồng thời hỏi: "Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ lấy xuống khẩu trang nói: "Không có gì đáng ngại, lập tức sẽ ra ngoài, có điều vết thương trên trán hơi có chút sâu, sợ là ngày sau sẽ lưu vết tích, nhưng vấn đề cũng không lớn.
Đương nhiên chuyện này cũng liên quan đến thể chất và chăm sóc sau phẫu thuật rất lớn, còn có cánh tay gãy xương không thể chạm nước, mọi người cần phải chú ý thêm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ mới vừa bàn giao xong, hộ sĩ cũng đẩy La Giai Ngưng từ bên trong đi ra, sắc mặt mất không ít máu khá là trắng xám, khiến người ta nhìn thấy mà trong lòng thương yêu không dứt.
Đúng là nhất thời sự chú ý của mọi người đều chuyển đến trên người La Giai Ngưng, cũng không kịp nhớ những gì Ninh Lăng Ngữ đã nói.
Quả nhiên như Ninh Lăng Ngữ dự liệu, anh ba của mình nói rõ mọi chuyện, tính khí bạo phát của mẹ sẽ liền đến, may là anh ba vẫn luôn an ủi mới tránh khỏi cảnh đuổi tới trong bệnh viện thu thập người.
Nhưng lần này sau khi nghe xong lời của con gái, Chương Nguyệt Hoa cũng không cảm thấy con gái mình nói dối, chỉ là đáng ghét sự việc này chung quy phát sinh ở nhà mình, để cho lòng người khó chịu.
Gia đình cô của Giai Ngưng không phải là người hiền lành như mặt ngoài nhìn thấy, luôn cảm thấy đứa bé kia không chân thực, còn có chút mờ ám, nhưng lại khiến người ta yêu thích không chịu nổi.
******
Từ lúc thu thập chị em nhà họ Triệu xong, La Tiếu trải qua tháng ngày vô cùng thích ý, tan tầm trở về thì bận bịu chăm lo phần đất trồng rau ở hậu viện, ngay cả chân tường La Tiếu cũng không buông tha.
Từ trên núi tìm vài cây tre rắn chắc gác ở trên tường, trồng không ít các loại bí đỏ, hồ lô, dây mướp, ngoại trừ bên trong góc dựng một cái lều thì hậu viện cơ bản không còn đất trống.
Mấy ngày nay Lục Nghị Thần đưa không ít bó củi lại đây, làm La Tiếu đều cảm giác mình lại thiếu nợ người ta, chỉ có thể cân nhắc lại làm chút cơm nước đưa qua.
Ai kêu chính mình ăn nói không đứng đắn, thật sự là đang tự chuốc lấy phiền phức, làm điều ác mà.
Nhìn xem thời gian còn sớm, liền chuẩn bị lên núi đi dạo.
Gần đây La Tiếu cũng triệt để thích ứng sinh hoạt trong thôn, thậm chí còn phân bố công việc, làm xong ký công điểm sớm một chút cũng không thành vấn đề.
Có người lắm mồm nói lời dèm pha, nhân viên ghi điểm cũng sẽ giúp cô mắng lại: "Bà làm xong sớm thì cũng có thể ký sớm rồi rời đi, tự bản thân mình làm chậm mà còn muốn người ta chậm theo sao, ngay cả một đứa trẻ mười mấy tuổi cũng không sánh bằng mà còn có mặt mũi nói lời dèm pha."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro