Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Dị Năng
Giải Quyết
Xuân Quang Mãn Viên
2024-09-04 14:15:07
Đại đội trưởng nghe La Tiếu muốn đi tìm cảnh sát, mày nhíu lại. Ông thầm nghĩ con trai nhà họ Triệu đã dời hộ khẩu. Dù La Tiếu không phải con gái của gia đình họ Triệu thì việc dời hộ khẩu cũng không ảnh hưởng nhiều.
Cao Tố Hoa cũng sợ La Tiếu thật sự đi tìm cảnh sát. Lúc đó lại kéo chuyện khác ra thì không tốt nên bà ta cũng ủng hộ: “Đại đội trưởng, dù sao đứa nhỏ yêu quý của nhà tôi cũng dời hộ khẩu. Hay là chúng ta cũng giúp La Tiếu dời hộ khẩu đi.”
Đại đội trưởng cũng sợ chuyện gia đình họ Triệu bị truyền ra khiến cho thôn khác đến chế giễu. Vì thế ông nói: “Vậy cũng được. Phòng ở trong viện thanh niên tri thức còn trống. Cháu có thể đến đó ở trước, nhưng không thể ở không.”
La Tiếu nói: “Việc này thì cháu hiểu rõ. Phòng ở là tài sản của nhà nước nên cháu phải ra khỏi phòng trọ.”
Đại đội trưởng thấy tuy La Tiếu tuổi không lớn nhưng lại rất hiểu biết. Trong lòng ông cũng thấy thoải mái không ít: “Cháu dời hộ khẩu thì nhớ nói rõ với ông. Ông sẽ rút thời gian giúp cháu xác nhận hộ khẩu. Một tháng viện thanh niên tri thức sẽ giao cho đội lớn một số lượng tiền. Hiện tại cháu không có tiền nên ông sẽ trừ vào số tiền được chia hoa hồng ở cuối năm. Cháu không có ý kiến chứ?”
La Tiếu nói: “Không có ý kiến ạ. Cảm ơn đại đội trưởng.”
Vì để sau này không còn cãi nhau, La Tiếu nói: “Nếu như vậy thì đại đội trưởng giúp cháu viết một cái chứng minh thư đi ạ. Chứng minh cháu không có quan hệ với nhà họ Triệu. Sau này nếu hai gia đình họ Triệu và họ La nhắc tới việc này thì cháu có cái chứng minh. Mọi người cũng bớt việc.”
Bây giờ Cao Tố Hoa chỉ muốn phủi sạch quan hệ. Bà ta không muốn phí sức nuôi La Tiếu, cũng sợ cô quay đầu gây chuyện với nhà họ La. Bà ta nghĩ thầm viết một cái chứng minh thư cũng tốt. La Tiếu nói có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân. Sau này có chuyện xấu xảy ra cũng không thể oán nhà họ Triệu bọn họ.
Lục Nghị Thần mang giấy bút đến giúp viết ra ba phần chứng minh thư. Nội dung sơ lược là La Tiếu không còn quan hệ huyết thống với nhà họ Triệu. Sau này không còn liên quan gì đến nhau. Tiếp theo đại đội trưởng và Lục Nghị Thần cùng vài vị có danh tiếng cao trong thôn cùng nhau ký tên làm chứng.
Cuối cùng là La Tiếu, Cao Tố Hoa và Triệu Phổ Lâm vẫn luôn theo phía sau không hé miệng cùng nhau ký tên đồng ý rồi ấn dấu tay. Hai bên trong cuộc và đại đội trưởng, mỗi bên giữ một bảng là việc này coi như hoàn thành.
Giải quyết mọi chuyện, đại đội trưởng cho mọi người tản, nói với La Tiếu: “Cơ thể cháu còn chưa có tốt lên. Cháu tạm thời ở nhà Nghị Thần trước đi. Ngày hôm qua, nhà họ La có bỏ lại mười đồng tiền cho cháu dùng để khám bệnh. Mời bác sĩ cần dùng ba đồng. Ở đây còn dư lại bảy đồng, cháu giữ đi. Cháu đến viện thanh niên tri thức cũng nên đặt mua một vài thứ mới có thể vào ở.”
La Tiếu nhận tiền, liên tục cảm ơn đại đội trưởng.
Cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết, La Tiếu mệt hết sức.
Lục Nghị Thần nói: “Cô nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong thì đi ra ngoài cùng đại đội trưởng.
Chờ Lục Nghị Thần rời đi với đại đội trưởng, La Tiếu nhanh chóng nằm xuống giường đất. Cơ thể mình rất yếu.
Cô nằm trên giường hồi tưởng lại mọi chuyện. Cô nghĩ tới trong tương lai có khả năng phải sống ở thôn Thanh Sơn mấy năm, không ngừng thở dài.
Nghĩ tới địa phương mà mình mơ lúc trước, La Tiếu nghĩ nếu bản thân thật sự có một cái không gian thì tốt rồi. Nghĩ tới quyển tiểu thuyết từng xem trước đâu, cô nói giỡn rất thuận miệng: “Đi vào.”
Trong nháy mắt, khung cảnh bên ngoài liền thay đổi. Cô đứng ở trước một giá sách, nhìn kỹ thì đây không phải là nơi trong giấc mơ sao? Không khỏi ngẩn người, phản ứng thò tay nhéo lên bả vai của mình. Cô đau đến nhe răng nhếch miệng.
Thì ra không phải là mộng, thật sự là một cái không gian. Này là vận may đi. Cô nhìn quyển sách rơi trên mặt đất. Đúng là phương pháp cô dùng để thêu thừa khi cô còn ở trong giấc mơ.
Bây giờ cũng không có tâm tình để xem, trước tiên cô phải bỏ sách lại chỗ cũ.
Cao Tố Hoa cũng sợ La Tiếu thật sự đi tìm cảnh sát. Lúc đó lại kéo chuyện khác ra thì không tốt nên bà ta cũng ủng hộ: “Đại đội trưởng, dù sao đứa nhỏ yêu quý của nhà tôi cũng dời hộ khẩu. Hay là chúng ta cũng giúp La Tiếu dời hộ khẩu đi.”
Đại đội trưởng cũng sợ chuyện gia đình họ Triệu bị truyền ra khiến cho thôn khác đến chế giễu. Vì thế ông nói: “Vậy cũng được. Phòng ở trong viện thanh niên tri thức còn trống. Cháu có thể đến đó ở trước, nhưng không thể ở không.”
La Tiếu nói: “Việc này thì cháu hiểu rõ. Phòng ở là tài sản của nhà nước nên cháu phải ra khỏi phòng trọ.”
Đại đội trưởng thấy tuy La Tiếu tuổi không lớn nhưng lại rất hiểu biết. Trong lòng ông cũng thấy thoải mái không ít: “Cháu dời hộ khẩu thì nhớ nói rõ với ông. Ông sẽ rút thời gian giúp cháu xác nhận hộ khẩu. Một tháng viện thanh niên tri thức sẽ giao cho đội lớn một số lượng tiền. Hiện tại cháu không có tiền nên ông sẽ trừ vào số tiền được chia hoa hồng ở cuối năm. Cháu không có ý kiến chứ?”
La Tiếu nói: “Không có ý kiến ạ. Cảm ơn đại đội trưởng.”
Vì để sau này không còn cãi nhau, La Tiếu nói: “Nếu như vậy thì đại đội trưởng giúp cháu viết một cái chứng minh thư đi ạ. Chứng minh cháu không có quan hệ với nhà họ Triệu. Sau này nếu hai gia đình họ Triệu và họ La nhắc tới việc này thì cháu có cái chứng minh. Mọi người cũng bớt việc.”
Bây giờ Cao Tố Hoa chỉ muốn phủi sạch quan hệ. Bà ta không muốn phí sức nuôi La Tiếu, cũng sợ cô quay đầu gây chuyện với nhà họ La. Bà ta nghĩ thầm viết một cái chứng minh thư cũng tốt. La Tiếu nói có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân. Sau này có chuyện xấu xảy ra cũng không thể oán nhà họ Triệu bọn họ.
Lục Nghị Thần mang giấy bút đến giúp viết ra ba phần chứng minh thư. Nội dung sơ lược là La Tiếu không còn quan hệ huyết thống với nhà họ Triệu. Sau này không còn liên quan gì đến nhau. Tiếp theo đại đội trưởng và Lục Nghị Thần cùng vài vị có danh tiếng cao trong thôn cùng nhau ký tên làm chứng.
Cuối cùng là La Tiếu, Cao Tố Hoa và Triệu Phổ Lâm vẫn luôn theo phía sau không hé miệng cùng nhau ký tên đồng ý rồi ấn dấu tay. Hai bên trong cuộc và đại đội trưởng, mỗi bên giữ một bảng là việc này coi như hoàn thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giải quyết mọi chuyện, đại đội trưởng cho mọi người tản, nói với La Tiếu: “Cơ thể cháu còn chưa có tốt lên. Cháu tạm thời ở nhà Nghị Thần trước đi. Ngày hôm qua, nhà họ La có bỏ lại mười đồng tiền cho cháu dùng để khám bệnh. Mời bác sĩ cần dùng ba đồng. Ở đây còn dư lại bảy đồng, cháu giữ đi. Cháu đến viện thanh niên tri thức cũng nên đặt mua một vài thứ mới có thể vào ở.”
La Tiếu nhận tiền, liên tục cảm ơn đại đội trưởng.
Cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết, La Tiếu mệt hết sức.
Lục Nghị Thần nói: “Cô nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong thì đi ra ngoài cùng đại đội trưởng.
Chờ Lục Nghị Thần rời đi với đại đội trưởng, La Tiếu nhanh chóng nằm xuống giường đất. Cơ thể mình rất yếu.
Cô nằm trên giường hồi tưởng lại mọi chuyện. Cô nghĩ tới trong tương lai có khả năng phải sống ở thôn Thanh Sơn mấy năm, không ngừng thở dài.
Nghĩ tới địa phương mà mình mơ lúc trước, La Tiếu nghĩ nếu bản thân thật sự có một cái không gian thì tốt rồi. Nghĩ tới quyển tiểu thuyết từng xem trước đâu, cô nói giỡn rất thuận miệng: “Đi vào.”
Trong nháy mắt, khung cảnh bên ngoài liền thay đổi. Cô đứng ở trước một giá sách, nhìn kỹ thì đây không phải là nơi trong giấc mơ sao? Không khỏi ngẩn người, phản ứng thò tay nhéo lên bả vai của mình. Cô đau đến nhe răng nhếch miệng.
Thì ra không phải là mộng, thật sự là một cái không gian. Này là vận may đi. Cô nhìn quyển sách rơi trên mặt đất. Đúng là phương pháp cô dùng để thêu thừa khi cô còn ở trong giấc mơ.
Bây giờ cũng không có tâm tình để xem, trước tiên cô phải bỏ sách lại chỗ cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro