Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Dị Năng
Nhặt Được Báu V...
Xuân Quang Mãn Viên
2024-09-04 14:15:07
La Tiếu thấy thời gian vẫn còn kịp đi trạm phế liệu một chuyến, cô muốn xem xem mình có may mắn có thể tìm được sách giáo khoa cấp ba bị thiếu hay không, không ngờ ông cụ gác cổng của trường còn có thể nhận ra cô.
Sau khi La Tiếu đi vào, cô lục lọi hết nửa ngày trời cũng chỉ tìm được một cuốn sách y học, nhưng vẫn không tìm thấy mấy cuốn sách cấp ba còn thiếu kia, mà khi chuẩn bị rời đi, cô lại vấp phải một khối đá, suýt chút nữa ngã xuống.
Đợi khi cô đứng vững định rời đi lại nhìn thấy hòn đá kia có một chỗ lộ ra một điểm màu xanh biếc, cô không khỏi xoay người nhặt lên, nhìn kỹ nhịp tim không khỏi tăng tốc.
Chắc đây không phải là nguyên thạch trong truyền thuyết đó chứ, nhưng làm sao lại bị ném ở nơi này, đúng lúc này, ông chú gác cổng bước vào tìm kiếm thứ gì đó, nói: “Con đã tìm được thứ mình muốn chưa? "
Thấy La Tiếu đang cầm cục đá chặn cửa kia, ông ấy hỏi: "Cô nhóc, cháu cầm nó làm gì, đó là vật lão già ông dùng để cản cửa."
La Tiếu nói, "Vừa rồi tảng đá kia thiếu chút nữa làm cháu vấp té, nhưng mà nó nhìn rất đẹp mắt."
Ông chú nói: "Nếu cháu thích thì bên ngoài góc nhà còn có mấy viên, trừ đẹp mắt ra thì không có tác dụng gì."
La Tiếu cười nói: "Con cảm ơn ông, cháu đây ra đó xem thử."
Vì vậy, La Tiếu tiện thể mang theo tảng đá này ra ngoài, cô đến phía ngoài vách tường quả thật có rất nhiều viên đá không đáng chú ý bị ném ở đây, chỉ có viên đá trên tay cô thực sự rất đẹp.
Thành thật mà nói, La Tiếu không chắc đó có phải là nguyên thạch hay không, nhưng mà khối đá trên tay cô có thể là bởi vì bị ma xát với mặt đất trong một thời gian dài, lộ ra một mảng lục sắc to bằng móng tay.
Có thể là do trước đó xét nhà đoạt lại, ném vào một góc không ai biết, cộng thêm viên trong tay thì tổng cộng có sáu viên, La Tiếu đều nhặt hết vào cái gùi đưa đến cửa chính.
Ông cụ kia thấy La Tiếu chỉ tìm một cuốn sách, liền vẫy tay ra hiệu để cô rời đi, La Tiếu liền nói: "Còn có mấy tảng đá này nữa."
Ông cụ kia đột nhiên cười nói: "Mấy tảng đá ném đó cũng chiếm chỗ, cháu nói cháu cần mấy thứ này làm gì?"
La Tiếu thấy bác gác cổng để cô mang chúng đi một cách miễn phí liền cảm thấy xấu hổ, vì vậy cô nói: "Ông ơi, thứ này cháu không tiện lấy không được, như thế này đi, ông nhìn xem lấy một chút, trong lòng cháu cũng nhẹ nhõm.”
Ông cụ càng cười to hơn, nói: "Cô nhóc cháu thật đúng là kỳ quái. Không nhận tiền của cháu thì cũng không được, vậy như thế này đi, tổng cộng đưa cho ông ba hào là được rồi."
La Tiếu trong người lại không có tiền lẻ, liền lấy ra một tờ năm hào, nói: "Ở đây có năm hào, ông luôn quan tâm cháu nên ông không cần trả lại tiền đâu. Số tiền thừa còn lại thì ông mua thuốc lá đi ạ.”
Cô vừa nói xong thì bỏ chạy luôn, chạy được vài bước thì cô nghịch ngợm quay người lại vẫy tay với ông cụ: "Tạm biệt ông.”
Khi đi đến một góc không có người, lúc này cô mới bỏ sáu viên đá to bằng nắm tay người lớn vào không gian, thấy trời đã không còn sớm nữa, cô vội vàng trở về, buổi chiều cô còn phải đi làm nữa.
Chỉ là sau khi rời công xã đi không được bao xa liền nhìn thấy hai người ngã ở bãi sông bên dưới cầu lớn, bên cạnh còn có một chiếc xe đạp bị ngã ngửa, sắp đến buổi trưa rồi nên trên đường cũng không có ai qua lại.
Thoạt nhìn thì chắc là vừa mới bị ngã thôi, bởi vì bánh xe đạp vẫn đang quay, La Tiếu vội vàng chạy tới, đứng ở phía trên đó lo lắng hỏi: "Hai người không sao chứ?"
Một trong hai cô gái nghe thấy có ai đó hỏi họ có sao không? Lập tức khóc lên, hét lên với người phụ nữ ngã ở đất, "Mẹ, mẹ, mẹ có chuyện gì vậy, mẹ đừng làm con sợ."
La Tiếu nhìn cô gái đang dùng lực để lay người phụ nữ trung niên đang ngất xỉu, vội vàng ngăn cô ta lại, "Đừng lay bà ấy nữa, trước tiên hãy xem xem có bị thương ở đâu không đã."
Sau khi La Tiếu đi vào, cô lục lọi hết nửa ngày trời cũng chỉ tìm được một cuốn sách y học, nhưng vẫn không tìm thấy mấy cuốn sách cấp ba còn thiếu kia, mà khi chuẩn bị rời đi, cô lại vấp phải một khối đá, suýt chút nữa ngã xuống.
Đợi khi cô đứng vững định rời đi lại nhìn thấy hòn đá kia có một chỗ lộ ra một điểm màu xanh biếc, cô không khỏi xoay người nhặt lên, nhìn kỹ nhịp tim không khỏi tăng tốc.
Chắc đây không phải là nguyên thạch trong truyền thuyết đó chứ, nhưng làm sao lại bị ném ở nơi này, đúng lúc này, ông chú gác cổng bước vào tìm kiếm thứ gì đó, nói: “Con đã tìm được thứ mình muốn chưa? "
Thấy La Tiếu đang cầm cục đá chặn cửa kia, ông ấy hỏi: "Cô nhóc, cháu cầm nó làm gì, đó là vật lão già ông dùng để cản cửa."
La Tiếu nói, "Vừa rồi tảng đá kia thiếu chút nữa làm cháu vấp té, nhưng mà nó nhìn rất đẹp mắt."
Ông chú nói: "Nếu cháu thích thì bên ngoài góc nhà còn có mấy viên, trừ đẹp mắt ra thì không có tác dụng gì."
La Tiếu cười nói: "Con cảm ơn ông, cháu đây ra đó xem thử."
Vì vậy, La Tiếu tiện thể mang theo tảng đá này ra ngoài, cô đến phía ngoài vách tường quả thật có rất nhiều viên đá không đáng chú ý bị ném ở đây, chỉ có viên đá trên tay cô thực sự rất đẹp.
Thành thật mà nói, La Tiếu không chắc đó có phải là nguyên thạch hay không, nhưng mà khối đá trên tay cô có thể là bởi vì bị ma xát với mặt đất trong một thời gian dài, lộ ra một mảng lục sắc to bằng móng tay.
Có thể là do trước đó xét nhà đoạt lại, ném vào một góc không ai biết, cộng thêm viên trong tay thì tổng cộng có sáu viên, La Tiếu đều nhặt hết vào cái gùi đưa đến cửa chính.
Ông cụ kia thấy La Tiếu chỉ tìm một cuốn sách, liền vẫy tay ra hiệu để cô rời đi, La Tiếu liền nói: "Còn có mấy tảng đá này nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ kia đột nhiên cười nói: "Mấy tảng đá ném đó cũng chiếm chỗ, cháu nói cháu cần mấy thứ này làm gì?"
La Tiếu thấy bác gác cổng để cô mang chúng đi một cách miễn phí liền cảm thấy xấu hổ, vì vậy cô nói: "Ông ơi, thứ này cháu không tiện lấy không được, như thế này đi, ông nhìn xem lấy một chút, trong lòng cháu cũng nhẹ nhõm.”
Ông cụ càng cười to hơn, nói: "Cô nhóc cháu thật đúng là kỳ quái. Không nhận tiền của cháu thì cũng không được, vậy như thế này đi, tổng cộng đưa cho ông ba hào là được rồi."
La Tiếu trong người lại không có tiền lẻ, liền lấy ra một tờ năm hào, nói: "Ở đây có năm hào, ông luôn quan tâm cháu nên ông không cần trả lại tiền đâu. Số tiền thừa còn lại thì ông mua thuốc lá đi ạ.”
Cô vừa nói xong thì bỏ chạy luôn, chạy được vài bước thì cô nghịch ngợm quay người lại vẫy tay với ông cụ: "Tạm biệt ông.”
Khi đi đến một góc không có người, lúc này cô mới bỏ sáu viên đá to bằng nắm tay người lớn vào không gian, thấy trời đã không còn sớm nữa, cô vội vàng trở về, buổi chiều cô còn phải đi làm nữa.
Chỉ là sau khi rời công xã đi không được bao xa liền nhìn thấy hai người ngã ở bãi sông bên dưới cầu lớn, bên cạnh còn có một chiếc xe đạp bị ngã ngửa, sắp đến buổi trưa rồi nên trên đường cũng không có ai qua lại.
Thoạt nhìn thì chắc là vừa mới bị ngã thôi, bởi vì bánh xe đạp vẫn đang quay, La Tiếu vội vàng chạy tới, đứng ở phía trên đó lo lắng hỏi: "Hai người không sao chứ?"
Một trong hai cô gái nghe thấy có ai đó hỏi họ có sao không? Lập tức khóc lên, hét lên với người phụ nữ ngã ở đất, "Mẹ, mẹ, mẹ có chuyện gì vậy, mẹ đừng làm con sợ."
La Tiếu nhìn cô gái đang dùng lực để lay người phụ nữ trung niên đang ngất xỉu, vội vàng ngăn cô ta lại, "Đừng lay bà ấy nữa, trước tiên hãy xem xem có bị thương ở đâu không đã."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro