Đi Giáo Huấn
Tiên Trì Cẩm Lý
2024-08-07 23:40:45
Phó Cầm Huy uống cạn một bát nước đường này.
Lúc này, mẹ Lục mới nở nụ cười: “Tiểu Phó, nếu không đủ, mẹ pha thêm cho con.”
Phó Cầm Huy nói: “Đủ rồi.”
Sau đó nhìn Lục Hương nói: “Theo tôi về nhà một chuyến, nói với gia đình một chút. Buổi tối hãy tới nhận lương thực.”
Lục Hương đáp: “Được.”
Hai người vừa muốn đi, nghe thấy một tiếng đùng từ bên ngoài truyền tới. Nhìn thấy trong sân bị ném vào một thứ, dùng giấy dầu gói lại, một đầu khác buộc vào cục đá.
Mẹ Lục đi tới nhặt đồ lên, cảm thấy bên trong giấy dầu có đồ, còn rất nặng.
Bà nói: “Hương Nhi, con với Tiểu Phó về đi.”
Trong lòng bà biết khả năng cao đồ này là của tên lưu manh Lâm Mộc đó ném, không cần vì loại người này mà ảnh hưởng tâm trạng.
Lục Hương có hơi lo lắng, do dự một chút, vẫn quyết định theo Phó Cầm Huy về nhà họ Phó một chuyến, nếu đã quyết định sống với nhau, hai người minh bạch, cũng đỡ có người nói ra nói vào.
Vừa muốn đi liền nghe thấy mẹ Lục thét lên một tiếng, sau đó có tiếng đồ rơi xuống.
Lục Hương quay đầu, trên tay mẹ Lục toàn là máu, trên đất lăn một cái đầu gà vừa mới bị chặt xuống.
Mẹ Lục không chuẩn bị tâm lý, sau khi mở ra bị dọa cho mất mật.
Lục Hương lập tức chạy ra sân, Lâm Mộc ném đồ xong đã sớm chạy biến. Trong nhà, Lục Đại Niên nghe thấy tiếng hét cũng đi ra, nhìn thấy đầu gà, cơn giận lại trào lên, vết thương vừa mới khép miệng suýt chút rách ra.
Phó Cầm Huy cũng đen mặt nói: “Loại người này không có ai trị anh ta sao?” Cứ để anh ta ngông cuồng như vậy?
Lục ương thấy mẹ Lục bị dọa thành thế này, nói với Phó Cầm Huy: “Anh về nhà nói với mẹ chồng một tiếng trước, tôi ở lại có chuyện phải xử lý.”
Phó Cầm Huy thấy Lục Hương rất tức giận, nói: “Được, tôi về nói một tiếng rồi tới tìm em.”
Lục Hương gật đầu.
Đợi sau khi Phó Cầm Huy đi, Lục Hương nói với mẹ Lục: “Mẹ vào trong bình tĩnh lại trước, không sao. Anh ta là châu chấu sau thu, không nhảy được mấy ngày nữa đâu.”
Sắc mặt mẹ Lục tái nhợt, rửa tay thay đồ, ném cái đầu gà đó vào trong thùng nước rửa chén. Làm xong mọi thứ, trái tim vẫn đập bình bịch, bà phải mau chóng nằm một lúc, nếu không tim sẽ trướng đau.
Trong sân chỉ có Lục Đại Niên và Lục Hương, Lục Đại Niên nói: “Nào có cái lẽ này.”
Cả đời ông chưa từng mắng ai, bây giờ bị Lâm Mộc nhiều lần khiêu khích, bị ép bức đến tận cùng.
Lục Hương thấy trong mắt cha mình toàn là tơ máu, thở dốc, vô cùng đáng sợ.
Trò đùa quái ác này của Lâm Mộc, cùng lắm trưởng thôn chỉ quở trách vài tiếng, đối với Lâm Mộc mà nói, chẳng đau cũng không ngứa. Kẻ xấu vẫn phải do kẻ xấu trị.
Lục Hương nói với cha cô: “Cha, chúng ta đi giáo huấn Lâm Mộc một chút.”
Người này giống như sâu róm, không cắn người nhưng lại khiến người ta buồn nôn, không đánh anh ta xả giận, chết cũng không an tâm.
Lục Đại Niên tức tới mất lý trí, theo sau Lục Hương nói: “Đi.”
Lâm Mộc là côn đồ, có nhiều nơi ẩn nấp, bình thường sau khi gây sự phải trốn mười ngày nửa tháng là xong.
Vừa nhìn trúng Lục Hương liền nghe nói Lục Hương đã ở bên Phó Cầm Huy rồi, anh ta tức giận, lập tức nghĩ ra mười chiêu trò báo thù. Đây mới là chiêu đầu tiên. Anh ta còn ở trong nhà nhỏ suy nghĩ tối nay sẽ đi tìm Lục Hương tiếp.
Anh ta không có được sẽ hủy hoại, anh ta không tin Lục Hương dây vào loại côn đồ như anh ta, Phó Cầm Huy còn có thể chấp nhận cô.
Anh ta nghĩ rất đẹp, đột nhiên cửa bị đá ra, trong căn nhà tối om truyền tới ánh sáng chói mắt.
Lâm Mộc giật mình đang dùng cánh tay che ánh sáng cho mình, liền nghe một giọng nói trong trẻo: “Cha, Lâm Mộc quả nhiên ở đây, đánh!”
Lời vừa dứt, nắm đấm loạn xạ lần lượt vụt lên người anh ta, đau tới kêu bậy.
Lúc này, mẹ Lục mới nở nụ cười: “Tiểu Phó, nếu không đủ, mẹ pha thêm cho con.”
Phó Cầm Huy nói: “Đủ rồi.”
Sau đó nhìn Lục Hương nói: “Theo tôi về nhà một chuyến, nói với gia đình một chút. Buổi tối hãy tới nhận lương thực.”
Lục Hương đáp: “Được.”
Hai người vừa muốn đi, nghe thấy một tiếng đùng từ bên ngoài truyền tới. Nhìn thấy trong sân bị ném vào một thứ, dùng giấy dầu gói lại, một đầu khác buộc vào cục đá.
Mẹ Lục đi tới nhặt đồ lên, cảm thấy bên trong giấy dầu có đồ, còn rất nặng.
Bà nói: “Hương Nhi, con với Tiểu Phó về đi.”
Trong lòng bà biết khả năng cao đồ này là của tên lưu manh Lâm Mộc đó ném, không cần vì loại người này mà ảnh hưởng tâm trạng.
Lục Hương có hơi lo lắng, do dự một chút, vẫn quyết định theo Phó Cầm Huy về nhà họ Phó một chuyến, nếu đã quyết định sống với nhau, hai người minh bạch, cũng đỡ có người nói ra nói vào.
Vừa muốn đi liền nghe thấy mẹ Lục thét lên một tiếng, sau đó có tiếng đồ rơi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hương quay đầu, trên tay mẹ Lục toàn là máu, trên đất lăn một cái đầu gà vừa mới bị chặt xuống.
Mẹ Lục không chuẩn bị tâm lý, sau khi mở ra bị dọa cho mất mật.
Lục Hương lập tức chạy ra sân, Lâm Mộc ném đồ xong đã sớm chạy biến. Trong nhà, Lục Đại Niên nghe thấy tiếng hét cũng đi ra, nhìn thấy đầu gà, cơn giận lại trào lên, vết thương vừa mới khép miệng suýt chút rách ra.
Phó Cầm Huy cũng đen mặt nói: “Loại người này không có ai trị anh ta sao?” Cứ để anh ta ngông cuồng như vậy?
Lục ương thấy mẹ Lục bị dọa thành thế này, nói với Phó Cầm Huy: “Anh về nhà nói với mẹ chồng một tiếng trước, tôi ở lại có chuyện phải xử lý.”
Phó Cầm Huy thấy Lục Hương rất tức giận, nói: “Được, tôi về nói một tiếng rồi tới tìm em.”
Lục Hương gật đầu.
Đợi sau khi Phó Cầm Huy đi, Lục Hương nói với mẹ Lục: “Mẹ vào trong bình tĩnh lại trước, không sao. Anh ta là châu chấu sau thu, không nhảy được mấy ngày nữa đâu.”
Sắc mặt mẹ Lục tái nhợt, rửa tay thay đồ, ném cái đầu gà đó vào trong thùng nước rửa chén. Làm xong mọi thứ, trái tim vẫn đập bình bịch, bà phải mau chóng nằm một lúc, nếu không tim sẽ trướng đau.
Trong sân chỉ có Lục Đại Niên và Lục Hương, Lục Đại Niên nói: “Nào có cái lẽ này.”
Cả đời ông chưa từng mắng ai, bây giờ bị Lâm Mộc nhiều lần khiêu khích, bị ép bức đến tận cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Hương thấy trong mắt cha mình toàn là tơ máu, thở dốc, vô cùng đáng sợ.
Trò đùa quái ác này của Lâm Mộc, cùng lắm trưởng thôn chỉ quở trách vài tiếng, đối với Lâm Mộc mà nói, chẳng đau cũng không ngứa. Kẻ xấu vẫn phải do kẻ xấu trị.
Lục Hương nói với cha cô: “Cha, chúng ta đi giáo huấn Lâm Mộc một chút.”
Người này giống như sâu róm, không cắn người nhưng lại khiến người ta buồn nôn, không đánh anh ta xả giận, chết cũng không an tâm.
Lục Đại Niên tức tới mất lý trí, theo sau Lục Hương nói: “Đi.”
Lâm Mộc là côn đồ, có nhiều nơi ẩn nấp, bình thường sau khi gây sự phải trốn mười ngày nửa tháng là xong.
Vừa nhìn trúng Lục Hương liền nghe nói Lục Hương đã ở bên Phó Cầm Huy rồi, anh ta tức giận, lập tức nghĩ ra mười chiêu trò báo thù. Đây mới là chiêu đầu tiên. Anh ta còn ở trong nhà nhỏ suy nghĩ tối nay sẽ đi tìm Lục Hương tiếp.
Anh ta không có được sẽ hủy hoại, anh ta không tin Lục Hương dây vào loại côn đồ như anh ta, Phó Cầm Huy còn có thể chấp nhận cô.
Anh ta nghĩ rất đẹp, đột nhiên cửa bị đá ra, trong căn nhà tối om truyền tới ánh sáng chói mắt.
Lâm Mộc giật mình đang dùng cánh tay che ánh sáng cho mình, liền nghe một giọng nói trong trẻo: “Cha, Lâm Mộc quả nhiên ở đây, đánh!”
Lời vừa dứt, nắm đấm loạn xạ lần lượt vụt lên người anh ta, đau tới kêu bậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro