Lưu Manh
Tiên Trì Cẩm Lý
2024-08-07 23:40:45
Sắc mặt của bác gái lập tức trở nên khó coi.
Phó Cầm Huy hất tay bà ta ra.
Gương mặt bác gái không nén được giận dữ, nói với Phó Cầm Huy: “Vốn dĩ cậu là con rể của tôi, sao có thể bảo vệ cô ta?”
Nét mặt hung hăng nói: “May mà con gái tôi không gả cho cậu.”
Lục Hương nhìn thấy bác gái ngay cả Phó Cầm Huy cũng mắng, nói: “Không phải các người muốn trèo cao sao, lại hối hận rồi.”
Bác gái vốn là tới sỉ nhục Lục Hương, nhưng không ngờ không chiếm được chút tiện nghi nào, càng thêm phẫn nộ, nhìn Lục Hương mồm miệng lanh lợi nói: “Cô cũng đừng đắc ý, nói không chừng sau này cũng là người bị đánh!” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Bà ta trực tiếp đi tìm cháu trai Lâm Mộc.
Lục Hương là con gái của gia đình đứng đắn, có sa đọa cỡ nào cũng không thể kết hôn với một tên lưu manh.
Bác gái chính là muốn chà đạp Lục Hương, cố ý lấy Lâm Mộc ra hù dọa cô, lại không chiếm được chút tiện nghi nào, lúc này tới nhà Lâm Mộc, nhìn thấy anh ta đang ăn đậu phộng trong nhà.
Bác gái nói: “Còn có mặt mũi ăn? Vừa nãy dì đi hỏi cưới Lục Hương cho con, kết quả người ta rủa dì một trận, nói cho dù gả cho người tàn tật, người ngốc, cũng không gả cho con, con cũng không phải người.”
Bà ta thêm mắm dặm muối nói, biết rõ loại côn đồ không việc ác gì không làm như anh ta không chịu nổi kích thích, vẫn quấy phá nhiều lần.
Sắc mặt Lâm Mộc tái đi, nói: “Tiện nhân.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Bác gái tiếp tục nói: “Bây giờ người ta đã ở bên Phó Cầm Huy rồi, sau khi bị ăn khô lau sạch, nhà họ Phó không nhận người, cái này đã đủ thảm rồi! Con đoán xem làm sao mà ban ngày hai người vẫn ở chung với nhau, cái này có khác gì đứa con gái không đứng đắn ngày trước đó. Nếu là con gái dì, dì đánh chết nó rồi!”
Lâm Mộc vốn có vài phần cảm mến Lục Hương, dáng vẻ nhỏ nhắn đó của người ta khiến anh ta thương.
Nghe bác gái Lục nói như vậy, lại có chút coi thường cô, trào phúng nói: “Phụ nữ yêu cái đẹp, đây là nhìn trúng cái mặt trắng đó của Phó Cầm Huy.”
Bác gái nói: “Nhìn trúng thì thế nào, nhà họ Phó người ta ở trong thôn cũng là người có đầu có mặt, chẳng qua là chơi đùa với cô ta mà thôi.”
Lâm Mộc giễu cợt một tiếng: “Tôi còn tưởng là liệt nữ trinh tiết, có thể làm với người khác, không thể làm với tôi? Tôi thật sự không tin.”
Loại lưu manh như Lâm Mộc, cả đời chưa được ai coi trọng, bây giờ bị Lục Hương làm cho mất ngủ, cũng có hơi không vui.
Sau đó đi xuống giường lục ra một cái bao vải nhỏ, sau khi mở ra, bên trong là một xấp tờ mười tệ mới tinh, dày cộm.
Lâm Mộc nói với bác gái: “Cưới cô ta dư sức.”
Bác gái nhìn tới ngây người, không ngờ cháu trai có tiền như vậy.
Đời này của Lâm Mộc chỉ muốn để những thân thích kia có thể coi trọng anh ta một chút, lúc này xếp tiền thành hình quạt, quạt hai cái.
Trong nhà bác gái Lục do bà nội Lục quản lý, trong tay bà ta không có nhiều tiền như vậy, đợi khi hồi thần lại, trong lòng lại đố kỵ: “Con muốn dùng số tiền này cưới Lục Hương?”
Sao đám đàn ông này ai cũng đều thích Lục Hương vậy? Đúng là bị mù.
Lâm Mộc nói: “Ừm.”
Bác gái Lục hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Lâm Mộc cộng chẵn ba trăm tư, sau đó rút ra bốn tờ anh ta phải mua thuốc và rượu, lấy ra một tờ trong số còn lại nói với bác gái Lục: “Cái này tính là phí chạy việc, còn lại đều cho Lục Hương.”
Vốn dĩ anh ta chính là một tên lưu manh, sau khi theo đám bạn bè xã hội đó làm mấy lần, mới phát hiện thời này cái gì cũng là giả, chỉ cần có tiền, ở đâu đều là ông lớn.
Bác gái Lục nhìn tiền đến sáng mắt, tuy nói cháu trai ra tay hào phóng, cho bà ta mười tệ, nhưng nhìn thấy Lục Hương thế mà lại có hai trăm chín mươi tệ, bà ta liền không vui.
Phó Cầm Huy hất tay bà ta ra.
Gương mặt bác gái không nén được giận dữ, nói với Phó Cầm Huy: “Vốn dĩ cậu là con rể của tôi, sao có thể bảo vệ cô ta?”
Nét mặt hung hăng nói: “May mà con gái tôi không gả cho cậu.”
Lục Hương nhìn thấy bác gái ngay cả Phó Cầm Huy cũng mắng, nói: “Không phải các người muốn trèo cao sao, lại hối hận rồi.”
Bác gái vốn là tới sỉ nhục Lục Hương, nhưng không ngờ không chiếm được chút tiện nghi nào, càng thêm phẫn nộ, nhìn Lục Hương mồm miệng lanh lợi nói: “Cô cũng đừng đắc ý, nói không chừng sau này cũng là người bị đánh!” Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Bà ta trực tiếp đi tìm cháu trai Lâm Mộc.
Lục Hương là con gái của gia đình đứng đắn, có sa đọa cỡ nào cũng không thể kết hôn với một tên lưu manh.
Bác gái chính là muốn chà đạp Lục Hương, cố ý lấy Lâm Mộc ra hù dọa cô, lại không chiếm được chút tiện nghi nào, lúc này tới nhà Lâm Mộc, nhìn thấy anh ta đang ăn đậu phộng trong nhà.
Bác gái nói: “Còn có mặt mũi ăn? Vừa nãy dì đi hỏi cưới Lục Hương cho con, kết quả người ta rủa dì một trận, nói cho dù gả cho người tàn tật, người ngốc, cũng không gả cho con, con cũng không phải người.”
Bà ta thêm mắm dặm muối nói, biết rõ loại côn đồ không việc ác gì không làm như anh ta không chịu nổi kích thích, vẫn quấy phá nhiều lần.
Sắc mặt Lâm Mộc tái đi, nói: “Tiện nhân.” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Bác gái tiếp tục nói: “Bây giờ người ta đã ở bên Phó Cầm Huy rồi, sau khi bị ăn khô lau sạch, nhà họ Phó không nhận người, cái này đã đủ thảm rồi! Con đoán xem làm sao mà ban ngày hai người vẫn ở chung với nhau, cái này có khác gì đứa con gái không đứng đắn ngày trước đó. Nếu là con gái dì, dì đánh chết nó rồi!”
Lâm Mộc vốn có vài phần cảm mến Lục Hương, dáng vẻ nhỏ nhắn đó của người ta khiến anh ta thương.
Nghe bác gái Lục nói như vậy, lại có chút coi thường cô, trào phúng nói: “Phụ nữ yêu cái đẹp, đây là nhìn trúng cái mặt trắng đó của Phó Cầm Huy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác gái nói: “Nhìn trúng thì thế nào, nhà họ Phó người ta ở trong thôn cũng là người có đầu có mặt, chẳng qua là chơi đùa với cô ta mà thôi.”
Lâm Mộc giễu cợt một tiếng: “Tôi còn tưởng là liệt nữ trinh tiết, có thể làm với người khác, không thể làm với tôi? Tôi thật sự không tin.”
Loại lưu manh như Lâm Mộc, cả đời chưa được ai coi trọng, bây giờ bị Lục Hương làm cho mất ngủ, cũng có hơi không vui.
Sau đó đi xuống giường lục ra một cái bao vải nhỏ, sau khi mở ra, bên trong là một xấp tờ mười tệ mới tinh, dày cộm.
Lâm Mộc nói với bác gái: “Cưới cô ta dư sức.”
Bác gái nhìn tới ngây người, không ngờ cháu trai có tiền như vậy.
Đời này của Lâm Mộc chỉ muốn để những thân thích kia có thể coi trọng anh ta một chút, lúc này xếp tiền thành hình quạt, quạt hai cái.
Trong nhà bác gái Lục do bà nội Lục quản lý, trong tay bà ta không có nhiều tiền như vậy, đợi khi hồi thần lại, trong lòng lại đố kỵ: “Con muốn dùng số tiền này cưới Lục Hương?”
Sao đám đàn ông này ai cũng đều thích Lục Hương vậy? Đúng là bị mù.
Lâm Mộc nói: “Ừm.”
Bác gái Lục hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”
Lâm Mộc cộng chẵn ba trăm tư, sau đó rút ra bốn tờ anh ta phải mua thuốc và rượu, lấy ra một tờ trong số còn lại nói với bác gái Lục: “Cái này tính là phí chạy việc, còn lại đều cho Lục Hương.”
Vốn dĩ anh ta chính là một tên lưu manh, sau khi theo đám bạn bè xã hội đó làm mấy lần, mới phát hiện thời này cái gì cũng là giả, chỉ cần có tiền, ở đâu đều là ông lớn.
Bác gái Lục nhìn tiền đến sáng mắt, tuy nói cháu trai ra tay hào phóng, cho bà ta mười tệ, nhưng nhìn thấy Lục Hương thế mà lại có hai trăm chín mươi tệ, bà ta liền không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro