Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Tốt Lắm, Câu Tr...
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-16 03:22:32
Có lẽ là sợ mất mặt nên cô ta trực tiếp kéo anh ta đi về phía cầu thang.
Rất nhanh, ở phía đó đã truyền tới tiếng quát giận dữ của Tôn Ngọc, tay vịn cầu thang bằng sắt bị đập vang “coong coong keng keng”, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của nam giới.
Hung dữ như vậy sao?
Nụ cười trên gương mặt Tô Linh Vũ chợt cứng ngắc, mồ hôi lạnh cũng túa ra.
Cô theo bản năng nhích lại gần Hoắc Diệm, cuối cùng dính sát vào xe lăn của anh.
Hoắc Diệm: “…”
[Tiểu hệ thống, đột nhiên ta cảm thấy làm nữ phụ độc ác có hơi không an toàn, có phải ta nên đi tập võ không, luyện thêm chạy bền nữa?]
Hệ thống khó hiểu: [Tập võ là đủ rồi, tại sao phải luyện chạy bền nữa?]
[Đánh không lại còn chạy chứ.]
[Thế đánh lại được thì sao?]
[… Đương nhiên là đuổi theo đánh tiếp.]
Hệ thống: […]
Hoắc Diệm: “…” Tốt lắm, một câu trả lời rất chi là Tô Linh Vũ.
…
Tạ Vinh Quân cũng không kéo dài thời gian bao lâu.
Qua thêm mười phút nữa, anh ta đã dẫn Châu Uyển Nhu và Vương Huệ quay lại.
Thật trùng hợp, Tôn Ngọc vừa mới kết thúc mà đánh đập đơn phương với đối tượng cũ, cô ta đánh thanh niên nam múc cơm ở nhà ăn đến mức không thể tự lo liệu cho cuộc sống được nữa, lúc quay về lại đụng mặt Châu Uyển Nhu.
Không nghỉ ngơi dù chỉ một phút, cô ta dồn khí vào đan điền, gầm lên một tiếng giận dữ rồi lao về phía Châu Uyển Nhu, tiếp tục một trận hỗn chiến mới.
Tiếng hét chói tai và tiếng chửi mắng vang không ngớt.
Tô Linh Vũ mỉm cười, cúi đầu vén lọn tóc ra sau tai trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại lặng lẽ nhích sát về phía Hoắc Diệm, thậm chí còn trốn luôn ra đằng sau xe lăn của anh.
[Đột nhiên ta phát hiện ra chữa khỏi chân cho Hoắc Diệm vẫn rất quan trọng.]
Hệ thống tò mò: [Ký chủ, cô sinh lòng đồng cảm với Hoắc Diệm rồi sao? Nhắc nhở cô nhé, đây không phải chuyện mà nữ phụ độc ác nên làm đâu.]
[Không phải, ta chỉ nghĩ… lỡ như có một ngày gặp phải chuyện khó giải quyết, có phải lực chiến đấu của Hoắc Diệm càng mạnh thì tính an toàn của ta càng cao không?]
[Nếu anh ta cũng không đánh lại được thì sao?]
[Vậy người khác hăm dọa ‘tao sẽ đánh què giò mày’ cũng có thể có thêm một sự lựa chọn là đánh anh ta mà.]
Hệ thống: […]
Hoắc Diệm: “…”
Tạ Vinh Quân không hiểu rõ sự tình trước đó, vừa đi qua đã nhìn thấy Tô Linh Vũ và Hoắc Diệm đứng dính vào một chỗ, anh ta không nhịn được mà vui vẻ cười thành tiếng: “Vợ chồng hai người cũng ân ái quá nhỉ, dính vào nhau như thế không thấy nóng sao?”
Đột nhiên Hoắc Diệm cảm thấy nóng nhưng lại càng cảm thấy anh ta nên im miệng thì hơn.
Đừng chọc Tô Linh Vũ nữa.
Tô Linh Vũ vốn đã bị dọa sợ, giờ lại bị Tạ Vinh Quân trêu ghẹo lập tức hỏi ngược lại với bản mặt rất thối: “Cảm thấy nóng thì đã làm sao? Tôi không thổi ra được điều hòa nhiệt độ là vì tôi không muốn sao? Anh không lên được trời là vì anh béo đúng không?”
Tạ Vinh Quân: “…”
Hoắc Diệm nhéo mi tâm, kịp thời mở miệng hỏi Tô Linh Vũ: “Hay là đến hợp tác xã tiêu thụ đi?”
…
Tô Linh Vũ rất muốn mua quần áo nhưng cô cũng không đến hợp tác xã tiêu thụ ngay lập tức.
Chủ yếu là vì lúc xe gần lái ra khỏi quân doanh thì đột nhiên Tạ Vinh Quân nhắc đến chuyện bộ đội đang tổ chức đại hội đấu võ quân sự, cô lập tức nổi lên hứng thú, muốn đến hiện trường xem.
Cô đã đưa ra yêu cầu rồi, hiển nhiên Tạ Vinh Quân một lòng muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với cô cũng đồng ý ngay.
Hoắc Diệm cũng không phản đối.
Hôm nay anh dẫn Tô Linh Vũ đến quân doanh vốn có mang theo mục đích, chỉ cần nằm trong phạm vi kiểm soát vậy tất nhiên người tiếp xúc được càng nhiều càng tốt rồi.
Rất nhanh, ở phía đó đã truyền tới tiếng quát giận dữ của Tôn Ngọc, tay vịn cầu thang bằng sắt bị đập vang “coong coong keng keng”, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của nam giới.
Hung dữ như vậy sao?
Nụ cười trên gương mặt Tô Linh Vũ chợt cứng ngắc, mồ hôi lạnh cũng túa ra.
Cô theo bản năng nhích lại gần Hoắc Diệm, cuối cùng dính sát vào xe lăn của anh.
Hoắc Diệm: “…”
[Tiểu hệ thống, đột nhiên ta cảm thấy làm nữ phụ độc ác có hơi không an toàn, có phải ta nên đi tập võ không, luyện thêm chạy bền nữa?]
Hệ thống khó hiểu: [Tập võ là đủ rồi, tại sao phải luyện chạy bền nữa?]
[Đánh không lại còn chạy chứ.]
[Thế đánh lại được thì sao?]
[… Đương nhiên là đuổi theo đánh tiếp.]
Hệ thống: […]
Hoắc Diệm: “…” Tốt lắm, một câu trả lời rất chi là Tô Linh Vũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Tạ Vinh Quân cũng không kéo dài thời gian bao lâu.
Qua thêm mười phút nữa, anh ta đã dẫn Châu Uyển Nhu và Vương Huệ quay lại.
Thật trùng hợp, Tôn Ngọc vừa mới kết thúc mà đánh đập đơn phương với đối tượng cũ, cô ta đánh thanh niên nam múc cơm ở nhà ăn đến mức không thể tự lo liệu cho cuộc sống được nữa, lúc quay về lại đụng mặt Châu Uyển Nhu.
Không nghỉ ngơi dù chỉ một phút, cô ta dồn khí vào đan điền, gầm lên một tiếng giận dữ rồi lao về phía Châu Uyển Nhu, tiếp tục một trận hỗn chiến mới.
Tiếng hét chói tai và tiếng chửi mắng vang không ngớt.
Tô Linh Vũ mỉm cười, cúi đầu vén lọn tóc ra sau tai trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng lại lặng lẽ nhích sát về phía Hoắc Diệm, thậm chí còn trốn luôn ra đằng sau xe lăn của anh.
[Đột nhiên ta phát hiện ra chữa khỏi chân cho Hoắc Diệm vẫn rất quan trọng.]
Hệ thống tò mò: [Ký chủ, cô sinh lòng đồng cảm với Hoắc Diệm rồi sao? Nhắc nhở cô nhé, đây không phải chuyện mà nữ phụ độc ác nên làm đâu.]
[Không phải, ta chỉ nghĩ… lỡ như có một ngày gặp phải chuyện khó giải quyết, có phải lực chiến đấu của Hoắc Diệm càng mạnh thì tính an toàn của ta càng cao không?]
[Nếu anh ta cũng không đánh lại được thì sao?]
[Vậy người khác hăm dọa ‘tao sẽ đánh què giò mày’ cũng có thể có thêm một sự lựa chọn là đánh anh ta mà.]
Hệ thống: […]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Diệm: “…”
Tạ Vinh Quân không hiểu rõ sự tình trước đó, vừa đi qua đã nhìn thấy Tô Linh Vũ và Hoắc Diệm đứng dính vào một chỗ, anh ta không nhịn được mà vui vẻ cười thành tiếng: “Vợ chồng hai người cũng ân ái quá nhỉ, dính vào nhau như thế không thấy nóng sao?”
Đột nhiên Hoắc Diệm cảm thấy nóng nhưng lại càng cảm thấy anh ta nên im miệng thì hơn.
Đừng chọc Tô Linh Vũ nữa.
Tô Linh Vũ vốn đã bị dọa sợ, giờ lại bị Tạ Vinh Quân trêu ghẹo lập tức hỏi ngược lại với bản mặt rất thối: “Cảm thấy nóng thì đã làm sao? Tôi không thổi ra được điều hòa nhiệt độ là vì tôi không muốn sao? Anh không lên được trời là vì anh béo đúng không?”
Tạ Vinh Quân: “…”
Hoắc Diệm nhéo mi tâm, kịp thời mở miệng hỏi Tô Linh Vũ: “Hay là đến hợp tác xã tiêu thụ đi?”
…
Tô Linh Vũ rất muốn mua quần áo nhưng cô cũng không đến hợp tác xã tiêu thụ ngay lập tức.
Chủ yếu là vì lúc xe gần lái ra khỏi quân doanh thì đột nhiên Tạ Vinh Quân nhắc đến chuyện bộ đội đang tổ chức đại hội đấu võ quân sự, cô lập tức nổi lên hứng thú, muốn đến hiện trường xem.
Cô đã đưa ra yêu cầu rồi, hiển nhiên Tạ Vinh Quân một lòng muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với cô cũng đồng ý ngay.
Hoắc Diệm cũng không phản đối.
Hôm nay anh dẫn Tô Linh Vũ đến quân doanh vốn có mang theo mục đích, chỉ cần nằm trong phạm vi kiểm soát vậy tất nhiên người tiếp xúc được càng nhiều càng tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro