Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Lần Sau Dẫn Cả...
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-17 03:13:47
Tô Linh Vũ nghĩ đến gì đó mà chợt thấy buồn cười: [Vậy mi nói xem, nếu ta tố cáo với mẹ chồng ta, nói Hoắc Diệm đã kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa viên phòng với ta, thậm chí còn không đụng vào người ta, liệu bà ta có đòi lại công bằng cho ta không?]
[Nếu bà ta nghe ta khóc lóc kể lể rồi đi đánh tiếng với Hoắc Diệm, với loại tính cách cổ hủ đó của anh ta chắc chắn sẽ tức chết cho mà xem?]
[Nhưng mà thôi, loại trò mách lẻo của trẻ con mẫu giáo này, ta chẳng muốn chơi làm gì.]
Cái gì?
Nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ, cốc trà trong tay Trần Ngọc Hương suýt chút nữa thì rơi xuống đất, bà kinh ngạc đến mức nụ cười trên gương cũng cứng ngắc, thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thằng chó con Hoắc Diệm này lấy vợ về nhà mà lại đối xử với người ta như thế?
Không được, bà thật sự phải đi đánh tiếng một chút!
Trong bộ đội, Hoắc Diệm đang làm báo cáo với sư trưởng Vương Chính Khai, thỉnh cầu được nhanh chóng điều tra Châu Phóng, nói rồi lại nói đột nhiên anh hắt xì một cái.
“Sao thế, cậu cũng thấy lạnh hả, hay là em dâu đang nhớ cậu?” Tạ Vinh Quân hỏi với vài phần trêu đùa.
Vương Chính Khai cũng cười: “Lần sau dẫn cả vợ cậu tới cho tôi gặp nữa nhé.”
“Vâng.” Hoắc Diệm đáp một tiếng, đôi mắt phượng lại liếc qua Tạ Vinh Quân sau đó tiếp tục nghiêm túc báo cáo.
Tạ Vinh Quân ho khan một tiếng, xoa mũi mình.
…
Nhà họ Hoắc, đại viện quân khu.
Đợi Tô Linh Vũ uống hết cốc trà lạnh, Trần Ngọc Hương vừa cười vừa nắm tay cô, dẫn cô đến trước tủ quần áo lớn ở phòng mình.
“Vừa rồi Hoắc Diệm mới gọi điện cho mẹ, nói nó có việc bận, không có cách nào đi đến hợp tác xã tiêu thụ với con, nên bảo mẹ chiều nay đi cùng con. Mẹ vừa nghĩ thấy ở chỗ mình có mấy bộ sườn xám mới vẫn chưa mặc, chất vải tốt hơn ở hợp tác xã tiêu thụ không biết bao nhiêu lần, nếu con thấy vừa ý, vừa vặn có thể lấy qua mặc cũng được.”
Tô Linh Vũ hơi ngạc nhiên.
Vậy mà Hoắc Diệm còn đặc biệt gọi điện về nhà, lẽ nào anh thích bị ngược đãi?
Rõ ràng mới bị cô chửi cho một trận, ngay cả câu anh không phải là đàn ông cũng nói luôn rồi.
Trần Ngọc Hương lại bảo: “Mấy bộ sườn xám này đều là đồ mùa hè, nếu con thích thì qua một khoảng thời gian nữa, thời tiết mát mẻ rồi mẹ sẽ dẫn con đi may mấy bộ mùa đông mặc!”
Nói xong, bà mở tủ quần áo bằng gỗ hoàng hoa lê ra, sau đó lấy vài bộ sườn xám được treo bên trong tủ.
Kiểu quần áo trông phóng khoáng, đơn giản lại vô cùng ý vị, chất vải thì trơn nhẵn vô cùng có chất cảm, đường may thì vô cùng tinh tế đã lập tức thu hút tầm nhìn của Tô Linh Vũ.
Cô là đứa trẻ lớn lên trong phú quý giàu sang, rất biết nhìn hàng, vừa nhìn đã biết mấy bộ sườn xám này chắc chắn được đặt may riêng.
Dựa theo giá vật hiện tại nói thế nào cũng phải một đến hai trăm đồng, thậm chí là ba đến bốn trăm đồng một cái.
Nếu là sau này, không mấy nghìn đến một vạn thì không thể mua được, thậm chí còn rất khó tìm được một nhà thiết kế có tay nghề giỏi.
Hiếm khi kích cỡ cũng vừa vặn, cầm rồi có thể mặc luôn.
Không phải cô không động lòng nhưng vẫn khéo léo từ chối: “Mẹ, con không cần đâu, mẹ giữ lại mà mặc.”
Trần Ngọc Hương được cô gọi một tiếng “mẹ” mà cười tươi như hoa nở, bà lắc đầu với vẻ khiển trách: “Sao lại không thể lấy? Mẹ nói được là được! Đây là đồ mà mẹ may lúc còn trẻ, hồi đó không mặc vừa người, bây giờ cũng không mặc vừa, vừa vặn cho con đấy.”
“Cái này…”
[Nếu bà ta nghe ta khóc lóc kể lể rồi đi đánh tiếng với Hoắc Diệm, với loại tính cách cổ hủ đó của anh ta chắc chắn sẽ tức chết cho mà xem?]
[Nhưng mà thôi, loại trò mách lẻo của trẻ con mẫu giáo này, ta chẳng muốn chơi làm gì.]
Cái gì?
Nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ, cốc trà trong tay Trần Ngọc Hương suýt chút nữa thì rơi xuống đất, bà kinh ngạc đến mức nụ cười trên gương cũng cứng ngắc, thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thằng chó con Hoắc Diệm này lấy vợ về nhà mà lại đối xử với người ta như thế?
Không được, bà thật sự phải đi đánh tiếng một chút!
Trong bộ đội, Hoắc Diệm đang làm báo cáo với sư trưởng Vương Chính Khai, thỉnh cầu được nhanh chóng điều tra Châu Phóng, nói rồi lại nói đột nhiên anh hắt xì một cái.
“Sao thế, cậu cũng thấy lạnh hả, hay là em dâu đang nhớ cậu?” Tạ Vinh Quân hỏi với vài phần trêu đùa.
Vương Chính Khai cũng cười: “Lần sau dẫn cả vợ cậu tới cho tôi gặp nữa nhé.”
“Vâng.” Hoắc Diệm đáp một tiếng, đôi mắt phượng lại liếc qua Tạ Vinh Quân sau đó tiếp tục nghiêm túc báo cáo.
Tạ Vinh Quân ho khan một tiếng, xoa mũi mình.
…
Nhà họ Hoắc, đại viện quân khu.
Đợi Tô Linh Vũ uống hết cốc trà lạnh, Trần Ngọc Hương vừa cười vừa nắm tay cô, dẫn cô đến trước tủ quần áo lớn ở phòng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vừa rồi Hoắc Diệm mới gọi điện cho mẹ, nói nó có việc bận, không có cách nào đi đến hợp tác xã tiêu thụ với con, nên bảo mẹ chiều nay đi cùng con. Mẹ vừa nghĩ thấy ở chỗ mình có mấy bộ sườn xám mới vẫn chưa mặc, chất vải tốt hơn ở hợp tác xã tiêu thụ không biết bao nhiêu lần, nếu con thấy vừa ý, vừa vặn có thể lấy qua mặc cũng được.”
Tô Linh Vũ hơi ngạc nhiên.
Vậy mà Hoắc Diệm còn đặc biệt gọi điện về nhà, lẽ nào anh thích bị ngược đãi?
Rõ ràng mới bị cô chửi cho một trận, ngay cả câu anh không phải là đàn ông cũng nói luôn rồi.
Trần Ngọc Hương lại bảo: “Mấy bộ sườn xám này đều là đồ mùa hè, nếu con thích thì qua một khoảng thời gian nữa, thời tiết mát mẻ rồi mẹ sẽ dẫn con đi may mấy bộ mùa đông mặc!”
Nói xong, bà mở tủ quần áo bằng gỗ hoàng hoa lê ra, sau đó lấy vài bộ sườn xám được treo bên trong tủ.
Kiểu quần áo trông phóng khoáng, đơn giản lại vô cùng ý vị, chất vải thì trơn nhẵn vô cùng có chất cảm, đường may thì vô cùng tinh tế đã lập tức thu hút tầm nhìn của Tô Linh Vũ.
Cô là đứa trẻ lớn lên trong phú quý giàu sang, rất biết nhìn hàng, vừa nhìn đã biết mấy bộ sườn xám này chắc chắn được đặt may riêng.
Dựa theo giá vật hiện tại nói thế nào cũng phải một đến hai trăm đồng, thậm chí là ba đến bốn trăm đồng một cái.
Nếu là sau này, không mấy nghìn đến một vạn thì không thể mua được, thậm chí còn rất khó tìm được một nhà thiết kế có tay nghề giỏi.
Hiếm khi kích cỡ cũng vừa vặn, cầm rồi có thể mặc luôn.
Không phải cô không động lòng nhưng vẫn khéo léo từ chối: “Mẹ, con không cần đâu, mẹ giữ lại mà mặc.”
Trần Ngọc Hương được cô gọi một tiếng “mẹ” mà cười tươi như hoa nở, bà lắc đầu với vẻ khiển trách: “Sao lại không thể lấy? Mẹ nói được là được! Đây là đồ mà mẹ may lúc còn trẻ, hồi đó không mặc vừa người, bây giờ cũng không mặc vừa, vừa vặn cho con đấy.”
“Cái này…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro