Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Vỏ Quýt Dày Có...
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-17 03:13:47
[Hôm nay người nhà họ Hoắc đều không bình thường, cứ quái quái thế nào ấy.]
“Uống canh đi!” Hoắc Diệm múc một bát canh đặt xuống trước mặt cô.
Tô Linh Vũ: “…”
[Hung dữ quá! Uống canh thì uống canh, làm cứ như đưa bữa cơm trước khi ra pháp trường ấy.]
Hoắc Diệm hít một hơi thật sâu, nhéo mi tâm với vẻ bất đắc dĩ.
Những người nhà họ Hoắc khác người thì cắn môi, người thì nhéo đùi, người nào cũng cố nhịn cười, chỉ sợ phun cơm ra.
Tâm trạng của Trần Ngọc Hương lại càng không tồi hơn.
Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi?
Nói không chừng lúc nào đó bà sẽ có cháu trai mập mạp để bế rồi.
…
Ăn cơm xong, Tô Linh Vũ đi dạo trong sân một lúc cho tiêu thực rồi định về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Buổi trưa chưa được ngủ trưa nên cũng không thể chậm trễ giấc ngủ làm đẹp buổi tối được.
Ai ngờ cô vừa mới giẫm chân lên bậc thềm dẫn lên tầng hai thì một giọng nói vừa quen thuộc vừa mừng rỡ gọi cô lại: “Em dâu!”
Tô Linh Vũ vừa quay đầu đã trông thấy Tạ Vinh Quân dẫn vợ con mình tới.
Tạ Vinh Quân tươi cười hớn hở, nhiệt tình vẫy tay với cô, còn nói với cô vợ bên cạnh: “Người này chính là vợ của đoàn trưởng Hoắc, mau chào hỏi đi!”
Vợ của Tạ Vinh Quân tên là Triệu Mẫn, là một người phụ nữ hiền lương và chất phác, không biết tại làm sao mà có hơi bối rối, bị Tạ Vinh Quân đẩy một cái mới lên tiếng: “Em… em dâu.”
Tô Linh Vũ gật đầu rồi quay người đi lên tầng.
“Em dâu!” Tạ Vinh Quân lại gọi đối phương, trong giọng nói mang theo vài phần sốt ruột.
Tô Linh Vũ cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng không thân quen, người này sẽ không đặc biệt qua đây tìm cô đấy chứ?
Cho dù có đặc biệt tới đây tìm cô thì cô cũng không muốn tiến hành xã giao vô dụng mà chỉ muốn về giường nằm thôi, sau đó đọc vài trang sách rồi tắt đèn đi ngủ.
Tô Linh Vũ không quay đầu mà lả lướt đi lên tầng hai, vừa vặn đối diện với Hoắc Diệm đang định xuống tầng.
“Nếu thuận tiện…” Hoắc Diệm không nhịn được mà thấy nóng tai, anh cố gắng bình tĩnh hỏi: “Có thể đi với tôi xuống dưới tiếp khách không?”
“Anh cầu tôi.”
“Tôi… cầu cô.”
“Hửm? Đột nhiên lại nghe lời như thế?” Trong đôi mắt hạnh sáng ngời của Tô Linh Vũ hiện lên ý cười, cô cúi người sáp tới trước mặt anh, nổi lên hứng thú hỏi: “Chỉ nói mỗi cầu tôi thôi cũng vô dụng, muốn kêu tôi phối hợp với anh thì cũng phải cho tôi lợi ích gì đó chứ?”
Hoắc Diệm: “…”
…
Bóng đêm sà xuống, trong sân nhà họ Hoắc cũng có vài bóng đèn sáng, tiếng ve sầu kêu râm ran.
Chiếc quạt trần trong phòng khách mở ở chính giữa, trên bàn trà bày đĩa hoa quả và một đĩa kẹo mà trẻ con thích ăn.
Trong đĩa hoa quả đựng dưa lê vàng mà nông gia trồng, được cắt thành những miếng nhỏ, trắng như ngọc lại thơm ngào ngạt.
Tô Linh Vũ dùng tăm chọc một miếng dưa lê khiến người nhất thời khó mà phân biệt được là dựa lê trắng tinh tế hay là ngón tay của cô trắng không tỳ vết nữa.
Ăn miếng dưa lê xong, cô cầm khăn tay lên lau miệng, lại nhìn về phía Tạ Vinh Quân đã im lặng rất lâu vẫn không nói gì với vẻ nhàn nhã: “Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì, không nói là tôi lên lầu nhé!”
“Có chuyện, có chuyện.” Tạ Vinh Quân đẩy Triệu Mẫn, ra hiệu cho cô ta mở miệng.
Triệu Mẫn lại nghẹn đến đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng, thật lâu vẫn không nặn ra được một chữ nào. Cô ta gấp đến mức túa mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn ra sức nháy mắt ra hiệu cho Tạ Vinh Quân nói.
Hai vợ chồng nhà này…
“Uống canh đi!” Hoắc Diệm múc một bát canh đặt xuống trước mặt cô.
Tô Linh Vũ: “…”
[Hung dữ quá! Uống canh thì uống canh, làm cứ như đưa bữa cơm trước khi ra pháp trường ấy.]
Hoắc Diệm hít một hơi thật sâu, nhéo mi tâm với vẻ bất đắc dĩ.
Những người nhà họ Hoắc khác người thì cắn môi, người thì nhéo đùi, người nào cũng cố nhịn cười, chỉ sợ phun cơm ra.
Tâm trạng của Trần Ngọc Hương lại càng không tồi hơn.
Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi?
Nói không chừng lúc nào đó bà sẽ có cháu trai mập mạp để bế rồi.
…
Ăn cơm xong, Tô Linh Vũ đi dạo trong sân một lúc cho tiêu thực rồi định về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Buổi trưa chưa được ngủ trưa nên cũng không thể chậm trễ giấc ngủ làm đẹp buổi tối được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ cô vừa mới giẫm chân lên bậc thềm dẫn lên tầng hai thì một giọng nói vừa quen thuộc vừa mừng rỡ gọi cô lại: “Em dâu!”
Tô Linh Vũ vừa quay đầu đã trông thấy Tạ Vinh Quân dẫn vợ con mình tới.
Tạ Vinh Quân tươi cười hớn hở, nhiệt tình vẫy tay với cô, còn nói với cô vợ bên cạnh: “Người này chính là vợ của đoàn trưởng Hoắc, mau chào hỏi đi!”
Vợ của Tạ Vinh Quân tên là Triệu Mẫn, là một người phụ nữ hiền lương và chất phác, không biết tại làm sao mà có hơi bối rối, bị Tạ Vinh Quân đẩy một cái mới lên tiếng: “Em… em dâu.”
Tô Linh Vũ gật đầu rồi quay người đi lên tầng.
“Em dâu!” Tạ Vinh Quân lại gọi đối phương, trong giọng nói mang theo vài phần sốt ruột.
Tô Linh Vũ cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng không thân quen, người này sẽ không đặc biệt qua đây tìm cô đấy chứ?
Cho dù có đặc biệt tới đây tìm cô thì cô cũng không muốn tiến hành xã giao vô dụng mà chỉ muốn về giường nằm thôi, sau đó đọc vài trang sách rồi tắt đèn đi ngủ.
Tô Linh Vũ không quay đầu mà lả lướt đi lên tầng hai, vừa vặn đối diện với Hoắc Diệm đang định xuống tầng.
“Nếu thuận tiện…” Hoắc Diệm không nhịn được mà thấy nóng tai, anh cố gắng bình tĩnh hỏi: “Có thể đi với tôi xuống dưới tiếp khách không?”
“Anh cầu tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi… cầu cô.”
“Hửm? Đột nhiên lại nghe lời như thế?” Trong đôi mắt hạnh sáng ngời của Tô Linh Vũ hiện lên ý cười, cô cúi người sáp tới trước mặt anh, nổi lên hứng thú hỏi: “Chỉ nói mỗi cầu tôi thôi cũng vô dụng, muốn kêu tôi phối hợp với anh thì cũng phải cho tôi lợi ích gì đó chứ?”
Hoắc Diệm: “…”
…
Bóng đêm sà xuống, trong sân nhà họ Hoắc cũng có vài bóng đèn sáng, tiếng ve sầu kêu râm ran.
Chiếc quạt trần trong phòng khách mở ở chính giữa, trên bàn trà bày đĩa hoa quả và một đĩa kẹo mà trẻ con thích ăn.
Trong đĩa hoa quả đựng dưa lê vàng mà nông gia trồng, được cắt thành những miếng nhỏ, trắng như ngọc lại thơm ngào ngạt.
Tô Linh Vũ dùng tăm chọc một miếng dưa lê khiến người nhất thời khó mà phân biệt được là dựa lê trắng tinh tế hay là ngón tay của cô trắng không tỳ vết nữa.
Ăn miếng dưa lê xong, cô cầm khăn tay lên lau miệng, lại nhìn về phía Tạ Vinh Quân đã im lặng rất lâu vẫn không nói gì với vẻ nhàn nhã: “Rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì, không nói là tôi lên lầu nhé!”
“Có chuyện, có chuyện.” Tạ Vinh Quân đẩy Triệu Mẫn, ra hiệu cho cô ta mở miệng.
Triệu Mẫn lại nghẹn đến đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng, thật lâu vẫn không nặn ra được một chữ nào. Cô ta gấp đến mức túa mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn ra sức nháy mắt ra hiệu cho Tạ Vinh Quân nói.
Hai vợ chồng nhà này…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro