Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Cô Vui Là Được
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-17 03:13:47
[Tiểu hệ thống, gia đình của nữ phụ độc ác còn có nguồn gốc gia thế như vậy nữa sao? Lẽ nào vì cô ta là người công cụ, trước đó không có thông tin liên quan xuất hiện cho nên ta mới không biết?]
[Ký chủ, hình như là thật đó!]
[Bất ngờ ghê.]
Người nhà họ Hoắc: “…” Cô vui là được.
Từ sau khi biết y thuật của Tô Linh Vũ cao siêu, chỉ là không hành nghề y, bọn họ đã nghĩ đủ mọi cách thậm chí còn định bịa luôn câu chuyện.
Nhưng không ngờ khi tra ra được bối cảnh của nhà họ Tô, vậy mà lại thật sự tìm ra được một đoạn lịch sử hợp tình hợp lý như thế, nhân cơ hội này cũng vội vàng nói ra luôn.
Không chỉ để giúp nhà họ Tạ mà bọn họ còn trông mong sau này Tô Linh Vũ có thể giúp Hoắc Diệm chữa lành chân.
Chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho Hoắc Diệm thì kêu cả gia đình bọn họ bứng cô lên thờ cũng được hết!
“Em dâu, vậy em xem con nhà chị còn cứu được không? Chị phải làm thế nào mới được?” Triệu Mẫn vội vàng hỏi với vẻ chờ mong.
“Làm sao tôi biết được?” Tô Linh Vũ nhíu đôi mày thanh tú, còn hỏi ngược lại với giọng nhẹ nhàng: “Tổ tiên nhà họ Tô theo nghề y thì có liên quan gì đến tôi, tôi chẳng có hứng thú giò với y học hết, cũng không có thời gian lằng nhằng với mấy người.”
[Tuy rằng mình rất thích y học nhưng nhiệm vụ của mình là làm nữ phụ độc ác, đả thương tất cả mọi người, cũng không thể đột nhiên tỏ ra nhiệt tình với cương vị bác sĩ được chứ?]
[Không đúng, nếu có đủ thời gian tiếp xúc với đứa trẻ này, ngược lại cũng có thể huấn luyện nó một chút.]
Huấn luyện!
Có một câu này của cô rồi, vợ chồng Tạ Vinh Quân đưa mắt nhìn nhau, kích động đến mức lại sắp bật khóc, họ cảm thấy như vậy đã là đủ rồi! Tóm lại là vẫn tốt hơn so với không làm gì cả.
Chỉ cần Tô Linh Vũ có lòng trắc ẩn thì bọn họ chắc chắn sẽ tìm thời gian cho hai bên tiếp xúc, nắm chắc cơ hội!
Cả đời này bọn họ đều sẽ biết ơn cô!
Cho dù Tô Linh Vũ muốn làm nhiệm vụ độc ác gì đó thì bọn họ cũng sẽ phối hợp hết!
Hai mắt Triệu Mẫn đỏ hoe, nói: “Em dâu, bình thường bọn chị sẽ tới thăm nhiều hơn, nếu em có ý tưởng gì hay thì mong chỉ dẫn cho Tạ Võ nhà bọn chị một chút.”
“Tôi đã nói mình không có ý tưởng gì hay rồi mà.”
“Vậy chỉ tới thăm thôi cũng được.”
“… Tùy chị.” Tô Linh Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Chỗ này là nhà họ Hoắc chứ không phải nhà tôi, chị muốn tới thì tôi cũng không cản được chị.”
“Đúng đúng đúng.”
Vợ chồng Tạ Vinh Quân đã buông được một nửa tâm sự, nụ cười trên gương mặt cũng rạng rỡ hơn không ít, sau đó lại nói đến chủ đề trước đó.
“Em dâu, em nói xem chị phải điều chỉnh trạng thái của mình như thế nào?” Triệu Mẫn tò mò hỏi.
Cô ta cũng muốn khiến bản thân trở nên đẹp hơn.
Tô Linh Vũ đáp: “Đơn giản lắm, thương bản thân nhiều hơn và thương chồng ít lại.”
Ánh mắt của Triệu Mẫn hoang mang.
Tô Linh Vũ nghĩ đến bản mặt lạnh sáng nay của Tạ Vinh Quân mà khóe môi cong lên cười, nói với vẻ tinh nghịch: “Kêu chồng làm nhiều việc nhà hơn thì chị có thể bớt cực khổ hơn một chút. Kêu anh ta trông con nhiều hơn thì chị có thể ra ngoài đi dạo. Kêu anh ta cai thuốc cai rượu thì chị có thể mua thêm mấy bộ quần áo đẹp nữa… con người thả lỏng rồi hiển nhiên sẽ có trạng thái tốt thôi.”
“Cái này…” Triệu Mẫn vỗ đùi một cái, trong mắt ẩn chứa vẻ tôn sùng: “Đúng là có lý quá.”
“Ở nhà có một trụ cột, nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên phải để anh ta gánh đòn dông rồi. Chúng ta gả cho người ta không phải cũng hy vọng có người thương hay sao?”
[Ký chủ, hình như là thật đó!]
[Bất ngờ ghê.]
Người nhà họ Hoắc: “…” Cô vui là được.
Từ sau khi biết y thuật của Tô Linh Vũ cao siêu, chỉ là không hành nghề y, bọn họ đã nghĩ đủ mọi cách thậm chí còn định bịa luôn câu chuyện.
Nhưng không ngờ khi tra ra được bối cảnh của nhà họ Tô, vậy mà lại thật sự tìm ra được một đoạn lịch sử hợp tình hợp lý như thế, nhân cơ hội này cũng vội vàng nói ra luôn.
Không chỉ để giúp nhà họ Tạ mà bọn họ còn trông mong sau này Tô Linh Vũ có thể giúp Hoắc Diệm chữa lành chân.
Chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho Hoắc Diệm thì kêu cả gia đình bọn họ bứng cô lên thờ cũng được hết!
“Em dâu, vậy em xem con nhà chị còn cứu được không? Chị phải làm thế nào mới được?” Triệu Mẫn vội vàng hỏi với vẻ chờ mong.
“Làm sao tôi biết được?” Tô Linh Vũ nhíu đôi mày thanh tú, còn hỏi ngược lại với giọng nhẹ nhàng: “Tổ tiên nhà họ Tô theo nghề y thì có liên quan gì đến tôi, tôi chẳng có hứng thú giò với y học hết, cũng không có thời gian lằng nhằng với mấy người.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Tuy rằng mình rất thích y học nhưng nhiệm vụ của mình là làm nữ phụ độc ác, đả thương tất cả mọi người, cũng không thể đột nhiên tỏ ra nhiệt tình với cương vị bác sĩ được chứ?]
[Không đúng, nếu có đủ thời gian tiếp xúc với đứa trẻ này, ngược lại cũng có thể huấn luyện nó một chút.]
Huấn luyện!
Có một câu này của cô rồi, vợ chồng Tạ Vinh Quân đưa mắt nhìn nhau, kích động đến mức lại sắp bật khóc, họ cảm thấy như vậy đã là đủ rồi! Tóm lại là vẫn tốt hơn so với không làm gì cả.
Chỉ cần Tô Linh Vũ có lòng trắc ẩn thì bọn họ chắc chắn sẽ tìm thời gian cho hai bên tiếp xúc, nắm chắc cơ hội!
Cả đời này bọn họ đều sẽ biết ơn cô!
Cho dù Tô Linh Vũ muốn làm nhiệm vụ độc ác gì đó thì bọn họ cũng sẽ phối hợp hết!
Hai mắt Triệu Mẫn đỏ hoe, nói: “Em dâu, bình thường bọn chị sẽ tới thăm nhiều hơn, nếu em có ý tưởng gì hay thì mong chỉ dẫn cho Tạ Võ nhà bọn chị một chút.”
“Tôi đã nói mình không có ý tưởng gì hay rồi mà.”
“Vậy chỉ tới thăm thôi cũng được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“… Tùy chị.” Tô Linh Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Chỗ này là nhà họ Hoắc chứ không phải nhà tôi, chị muốn tới thì tôi cũng không cản được chị.”
“Đúng đúng đúng.”
Vợ chồng Tạ Vinh Quân đã buông được một nửa tâm sự, nụ cười trên gương mặt cũng rạng rỡ hơn không ít, sau đó lại nói đến chủ đề trước đó.
“Em dâu, em nói xem chị phải điều chỉnh trạng thái của mình như thế nào?” Triệu Mẫn tò mò hỏi.
Cô ta cũng muốn khiến bản thân trở nên đẹp hơn.
Tô Linh Vũ đáp: “Đơn giản lắm, thương bản thân nhiều hơn và thương chồng ít lại.”
Ánh mắt của Triệu Mẫn hoang mang.
Tô Linh Vũ nghĩ đến bản mặt lạnh sáng nay của Tạ Vinh Quân mà khóe môi cong lên cười, nói với vẻ tinh nghịch: “Kêu chồng làm nhiều việc nhà hơn thì chị có thể bớt cực khổ hơn một chút. Kêu anh ta trông con nhiều hơn thì chị có thể ra ngoài đi dạo. Kêu anh ta cai thuốc cai rượu thì chị có thể mua thêm mấy bộ quần áo đẹp nữa… con người thả lỏng rồi hiển nhiên sẽ có trạng thái tốt thôi.”
“Cái này…” Triệu Mẫn vỗ đùi một cái, trong mắt ẩn chứa vẻ tôn sùng: “Đúng là có lý quá.”
“Ở nhà có một trụ cột, nam tử hán đại trượng phu, đương nhiên phải để anh ta gánh đòn dông rồi. Chúng ta gả cho người ta không phải cũng hy vọng có người thương hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro