Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Phiền Phức
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-17 03:13:47
Phiền phức gì cơ? Sao lại như vậy?
Anh ta vừa mới tìm được một đường sống cho con trai mà sao lại sắp vợ con ly tán là sao?
Sự việc trọng đại, Tạ Vinh Quân sợ Tô Linh Vũ nói “không muốn.”
Anh ta liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Hoắc Diệm, thậm chí còn xúi giục anh dùng mỹ nam kế.
Hoắc Diệm: “…”
Anh với Tạ Vinh Quân là tri kỷ nhiều năm, không có khả năng mặc kệ sống chết của anh em nhưng dùng “mỹ nhân kế”, với tính cách của anh thật sự không thể làm được đến mức đó.
Huống chi còn có nhiều người như vậy!
Chỉ là, ngay khi anh đang nghĩ phải cố gắng thế nào thì đột nhiên không cần cố gắng nữa.
[Ký chủ, phiền phức của Tạ Vinh Quân có chút liên quan đến Châu Phóng, thật sự rất bất ngờ đó!]
[Châu Phóng? Vậy mi nói đi nghe xem.]
[Ừm ừm, hôm nay Hoắc Diệm và Tạ Vinh Quân đã khiến Châu Phóng mất mặt ngay ở sân huấn luyện, sau khi xong chuyện, bọn họ đột nhiên đi tìm sư trưởng của đoàn mình, tuy rằng Châu Phóng không biết cụ thể bọn họ đi vì chuyện gì nhưng vẫn sinh lòng cảnh giác, bây giờ đang muốn hủy diệt chứng cứ thông đồng với địch, thậm chí còn muốn sắp xếp bẫy, gán tội danh vu oan cho Tạ Vinh Quân!]
[Đau đầu… tuy rằng mới đầu Tạ Vinh Quân không cho ta sắc mặt tốt nhưng sau đó cũng coi như hiểu chuyện, ta cũng không thể trơ mắt nhìn một quân nhân chính trực bị vu hại được.]
[Vậy phải làm thế nào bây giờ?]
[Lẽ nào… ta cũng phải nhắm mắt?]
Hệ thống: […]
Mọi người: “!”
[Có cách rồi! Nếu Châu Phóng đã định hại người vậy chúng ta ra tay trước giành ưu thế, bí mật tố giác Châu Phóng thông đồng với địch rồi chứng minh anh ta đặt bẫy, hãm hại Tạ Vinh Quân không phải là được rồi sao? Đối với người xấu xa độc ác thì cũng phải xấu xa độc ác vào!]
Hệ thống lập tức khen ngợi: [Oa, đầu óc của ký chủ thật nhanh nhạy quá!]
[Ừm hứm!]
Hoắc Diệm và Tạ Vinh Quân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều đã bình tĩnh hơn.
Nếu phiền phức là cái này vậy thật sự không tính là phiền phức.
Chỉ cần bên trên hành động nhanh một chút thì cột nước này hoàn toàn sẽ không bắn được lên người bọn họ.
…
Rời khỏi nhà họ Hoắc, Triệu Mẫn lập tức kéo Tạ Vinh Quân tới hỏi: “Anh sẽ không sao chứ?”
“Không đâu.” Tạ Vinh Quân đáp lời: “Biết là phiền phức gì rồi sẽ dễ giải quyết hơn. Huống chi còn có Hoắc Diệm, thậm chí Hoắc tướng quân cũng làm chứng cho anh, anh không xảy ra chuyện gì được đâu.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Mẫn đã yên tâm rồi: “Nhà họ Hoắc đều là ân nhân của chúng ta.”
Tạ Vinh Quân: “…”
Câu này đúng là không sai, nhưng…
Nghĩ đến những lời “trụ cột” mà Tô Linh Vũ đã nói kia, anh ta cứ cảm thấy cuộc sống của mình sau này sẽ không còn dễ sống như vậy nữa.
Về đến nhà, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của Triệu Mẫn vẫn chưa biến mất.
Tuy rằng không biết được tình hình cụ thể của Tạ Võ từ trong miệng của Tô Linh Vũ nhưng khám bệnh thế nào cũng cần phải có một quá trình, bây giờ đã có một hướng đại khái rồi, biết được có hy vọng nên cô ta cảm thấy rất có thu hoạch.
Chuyện của con cái không thể chậm trễ được, việc quan trọng nhất trước mắt hiện giờ chính là tạo dựng mối quan hệ tốt với Tô Linh Vũ, sau đó dẫn con đến tương tác với cô nhiều hơn.
Nhưng mấy lời nói kia của Tô Linh Vũ cũng khiến cho cô ta có một loại hưng phấn như đã mở ra cánh cửa tới thế giới mới!
Người chồng trong gia đình phải lo cho vợ cơm no áo ấm, không phải xưa giờ vẫn có đạo lý này sao?
Bây giờ cô ta đã tin Tô Linh Vũ sâu sắc rồi, còn vô cùng kính phục đối phương.
Anh ta vừa mới tìm được một đường sống cho con trai mà sao lại sắp vợ con ly tán là sao?
Sự việc trọng đại, Tạ Vinh Quân sợ Tô Linh Vũ nói “không muốn.”
Anh ta liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Hoắc Diệm, thậm chí còn xúi giục anh dùng mỹ nam kế.
Hoắc Diệm: “…”
Anh với Tạ Vinh Quân là tri kỷ nhiều năm, không có khả năng mặc kệ sống chết của anh em nhưng dùng “mỹ nhân kế”, với tính cách của anh thật sự không thể làm được đến mức đó.
Huống chi còn có nhiều người như vậy!
Chỉ là, ngay khi anh đang nghĩ phải cố gắng thế nào thì đột nhiên không cần cố gắng nữa.
[Ký chủ, phiền phức của Tạ Vinh Quân có chút liên quan đến Châu Phóng, thật sự rất bất ngờ đó!]
[Châu Phóng? Vậy mi nói đi nghe xem.]
[Ừm ừm, hôm nay Hoắc Diệm và Tạ Vinh Quân đã khiến Châu Phóng mất mặt ngay ở sân huấn luyện, sau khi xong chuyện, bọn họ đột nhiên đi tìm sư trưởng của đoàn mình, tuy rằng Châu Phóng không biết cụ thể bọn họ đi vì chuyện gì nhưng vẫn sinh lòng cảnh giác, bây giờ đang muốn hủy diệt chứng cứ thông đồng với địch, thậm chí còn muốn sắp xếp bẫy, gán tội danh vu oan cho Tạ Vinh Quân!]
[Đau đầu… tuy rằng mới đầu Tạ Vinh Quân không cho ta sắc mặt tốt nhưng sau đó cũng coi như hiểu chuyện, ta cũng không thể trơ mắt nhìn một quân nhân chính trực bị vu hại được.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Vậy phải làm thế nào bây giờ?]
[Lẽ nào… ta cũng phải nhắm mắt?]
Hệ thống: […]
Mọi người: “!”
[Có cách rồi! Nếu Châu Phóng đã định hại người vậy chúng ta ra tay trước giành ưu thế, bí mật tố giác Châu Phóng thông đồng với địch rồi chứng minh anh ta đặt bẫy, hãm hại Tạ Vinh Quân không phải là được rồi sao? Đối với người xấu xa độc ác thì cũng phải xấu xa độc ác vào!]
Hệ thống lập tức khen ngợi: [Oa, đầu óc của ký chủ thật nhanh nhạy quá!]
[Ừm hứm!]
Hoắc Diệm và Tạ Vinh Quân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều đã bình tĩnh hơn.
Nếu phiền phức là cái này vậy thật sự không tính là phiền phức.
Chỉ cần bên trên hành động nhanh một chút thì cột nước này hoàn toàn sẽ không bắn được lên người bọn họ.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rời khỏi nhà họ Hoắc, Triệu Mẫn lập tức kéo Tạ Vinh Quân tới hỏi: “Anh sẽ không sao chứ?”
“Không đâu.” Tạ Vinh Quân đáp lời: “Biết là phiền phức gì rồi sẽ dễ giải quyết hơn. Huống chi còn có Hoắc Diệm, thậm chí Hoắc tướng quân cũng làm chứng cho anh, anh không xảy ra chuyện gì được đâu.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Mẫn đã yên tâm rồi: “Nhà họ Hoắc đều là ân nhân của chúng ta.”
Tạ Vinh Quân: “…”
Câu này đúng là không sai, nhưng…
Nghĩ đến những lời “trụ cột” mà Tô Linh Vũ đã nói kia, anh ta cứ cảm thấy cuộc sống của mình sau này sẽ không còn dễ sống như vậy nữa.
Về đến nhà, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của Triệu Mẫn vẫn chưa biến mất.
Tuy rằng không biết được tình hình cụ thể của Tạ Võ từ trong miệng của Tô Linh Vũ nhưng khám bệnh thế nào cũng cần phải có một quá trình, bây giờ đã có một hướng đại khái rồi, biết được có hy vọng nên cô ta cảm thấy rất có thu hoạch.
Chuyện của con cái không thể chậm trễ được, việc quan trọng nhất trước mắt hiện giờ chính là tạo dựng mối quan hệ tốt với Tô Linh Vũ, sau đó dẫn con đến tương tác với cô nhiều hơn.
Nhưng mấy lời nói kia của Tô Linh Vũ cũng khiến cho cô ta có một loại hưng phấn như đã mở ra cánh cửa tới thế giới mới!
Người chồng trong gia đình phải lo cho vợ cơm no áo ấm, không phải xưa giờ vẫn có đạo lý này sao?
Bây giờ cô ta đã tin Tô Linh Vũ sâu sắc rồi, còn vô cùng kính phục đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro