Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Đây Là Thứ Mà T...
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-17 03:13:47
Đúng lúc này, anh lại nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ: [Phí ra sân một lần một trăm đồng, cho dù ngoài mặt Hoắc Diệm bình tĩnh ung dung nhưng trong lòng chắc chắn vô cùng khinh bỉ ta, cảm thấy ta là một cô gái hám của, vô cùng chán ghét ta!]
Hệ thống rất tán đồng: [Chắc chắn rồi!]
[Có điều, anh ta nghĩ cũng không sai đâu, ta hám của thật mà.]
[Chỉ cần có tiền thì sau khi bị Hoắc Diệm đuổi ra khỏi nhà, ta cũng không cần ăn trấu nhai rau nữa. Cứ tìm một tiểu viện tử yên tĩnh để sống rồi thuê một bà dì tới ở cùng chăm sóc, ngày nào cũng uống trà đi dạo, ngắm mấy anh đẹp trai hoàn toàn tự nhiên ở thời đại này, cuộc sống trước khi chết nói thế nào cũng phải thoải mái một chút chứ!]
Hệ thống: [Đúng đúng đúng!]
Hoắc Diệm: “…”
Một khắc này, anh và tiếng lòng cùng cha ruột Hoắc Kiến quốc đi đến thống nhất cao độ: Sau này, ngày tháng như vậy chỉ sợ sẽ không ít.
Anh cũng sinh ra nghi ngờ về “chết” mà Tô Linh Vũ đã nói.
…
Đêm đã khuya, vạn vật đều yên tĩnh.
Hai, ba giờ sáng, gần như toàn bộ người ở thủ đô đều đã chìm vào trong giấc ngủ thì đột nhiên vang lên một tiếng mèo kêu, một tiếng gà gáy.
Mấy bóng người cường tráng mặc đồ màu đen chạy rất nhanh trên con phố không bóng người tới điểm mục tiêu, chính là tiểu viện tử thoạt nhìn không có người sinh sống.
Quan sát xung quanh khoảng vài giây, người dẫn đầu vung tay ra hiệu một cái, một người lập tức đi lên đá mở cửa sân, một đám người ùa vào bên trong rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm mịt mờ.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau.
Người mặc đồ đen mang theo một xấp tài liệu nhanh chóng rời đi trong bóng tối.
…
Ngày hôm sau.
Tô Linh Vũ tỉnh dậy từ trong giấc mộng, việc đầu tiên chính là sờ cái hộp gỗ nhỏ đặt bên gối của mình, trong này chứa tài sản hiện giờ của cô, chính là giấy đảm bảo sau khi cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc vẫn có thể sống sung sướng.
Vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Hoắc Diệm đi rồi.
Khác với chăm đệm bừa bộn phía bên cô thì chiếc chăn mà Hoắc Diệm đắp đã được gấp lại vô cùng vuông vắn, vỏ gối miết phẳng, đến ngay cả vết nhăn trên ga giường cũng được vuốt phẳng.
Giống như cảm giác mà anh mang đến cho người ta, trầm lặng và nghiêm túc, chính trực và cứng ngắc.
Tô Linh Vũ: “…”
Lợi hại!
Nhưng rất muốn phá hỏng.
Cô ôm chăn của mình lăn tới lăn lui trên giường mấy vòng khiến cho chăn ga bên chỗ Hoắc Diệm cũng bừa bãi, tràn đầy hơi thở cuộc sống, lúc này mới nhếch đôi môi đỏ lên với vẻ đắc ý.
Về phần Hoắc Diệm đi thì cứ đi, cô hoàn toàn không để ý đến.
Nhưng điều mà cô không biết là Hoắc Diệm đang ở trong thư phòng của Hoắc Kiến Quốc, hai cha con đang bàn bạc về chuyện có liên quan đến cô.
“Hôm qua nhân viên tình báo lẻn vào nhà riêng của Châu Phóng lục soát đã tìm được tài liệu xác thực mà tỉ mỉ, có thể chứng minh châu Phóng có cấu kết với thế lực ngoại cảnh.”
“Thật ạ?”
“Thật! Dựa theo ghi chép trên thư từ qua lại thì cậu ta và thế lực ngoại cảnh đã cấu kết với nhau được nửa năm rồi, một phần tình báo mới đây nhất vẫn chưa được gửi đi, chắc là định đợi mấy hôm nữa mới gửi.”
Hoắc Diệm lập tức hỏi: “Đây là thứ mà Tô Linh Vũ đã nói?”
“Đúng.”
“Bên trên định xử lý thế nào ạ?” Hoắc Diệm hỏi.
Không chỉ là chuyện của Châu Phóng mà còn có thái độ đối với Tô Linh Vũ nữa.
Hệ thống rất tán đồng: [Chắc chắn rồi!]
[Có điều, anh ta nghĩ cũng không sai đâu, ta hám của thật mà.]
[Chỉ cần có tiền thì sau khi bị Hoắc Diệm đuổi ra khỏi nhà, ta cũng không cần ăn trấu nhai rau nữa. Cứ tìm một tiểu viện tử yên tĩnh để sống rồi thuê một bà dì tới ở cùng chăm sóc, ngày nào cũng uống trà đi dạo, ngắm mấy anh đẹp trai hoàn toàn tự nhiên ở thời đại này, cuộc sống trước khi chết nói thế nào cũng phải thoải mái một chút chứ!]
Hệ thống: [Đúng đúng đúng!]
Hoắc Diệm: “…”
Một khắc này, anh và tiếng lòng cùng cha ruột Hoắc Kiến quốc đi đến thống nhất cao độ: Sau này, ngày tháng như vậy chỉ sợ sẽ không ít.
Anh cũng sinh ra nghi ngờ về “chết” mà Tô Linh Vũ đã nói.
…
Đêm đã khuya, vạn vật đều yên tĩnh.
Hai, ba giờ sáng, gần như toàn bộ người ở thủ đô đều đã chìm vào trong giấc ngủ thì đột nhiên vang lên một tiếng mèo kêu, một tiếng gà gáy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy bóng người cường tráng mặc đồ màu đen chạy rất nhanh trên con phố không bóng người tới điểm mục tiêu, chính là tiểu viện tử thoạt nhìn không có người sinh sống.
Quan sát xung quanh khoảng vài giây, người dẫn đầu vung tay ra hiệu một cái, một người lập tức đi lên đá mở cửa sân, một đám người ùa vào bên trong rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm mịt mờ.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau.
Người mặc đồ đen mang theo một xấp tài liệu nhanh chóng rời đi trong bóng tối.
…
Ngày hôm sau.
Tô Linh Vũ tỉnh dậy từ trong giấc mộng, việc đầu tiên chính là sờ cái hộp gỗ nhỏ đặt bên gối của mình, trong này chứa tài sản hiện giờ của cô, chính là giấy đảm bảo sau khi cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoắc vẫn có thể sống sung sướng.
Vừa quay đầu lại nhìn đã thấy Hoắc Diệm đi rồi.
Khác với chăm đệm bừa bộn phía bên cô thì chiếc chăn mà Hoắc Diệm đắp đã được gấp lại vô cùng vuông vắn, vỏ gối miết phẳng, đến ngay cả vết nhăn trên ga giường cũng được vuốt phẳng.
Giống như cảm giác mà anh mang đến cho người ta, trầm lặng và nghiêm túc, chính trực và cứng ngắc.
Tô Linh Vũ: “…”
Lợi hại!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng rất muốn phá hỏng.
Cô ôm chăn của mình lăn tới lăn lui trên giường mấy vòng khiến cho chăn ga bên chỗ Hoắc Diệm cũng bừa bãi, tràn đầy hơi thở cuộc sống, lúc này mới nhếch đôi môi đỏ lên với vẻ đắc ý.
Về phần Hoắc Diệm đi thì cứ đi, cô hoàn toàn không để ý đến.
Nhưng điều mà cô không biết là Hoắc Diệm đang ở trong thư phòng của Hoắc Kiến Quốc, hai cha con đang bàn bạc về chuyện có liên quan đến cô.
“Hôm qua nhân viên tình báo lẻn vào nhà riêng của Châu Phóng lục soát đã tìm được tài liệu xác thực mà tỉ mỉ, có thể chứng minh châu Phóng có cấu kết với thế lực ngoại cảnh.”
“Thật ạ?”
“Thật! Dựa theo ghi chép trên thư từ qua lại thì cậu ta và thế lực ngoại cảnh đã cấu kết với nhau được nửa năm rồi, một phần tình báo mới đây nhất vẫn chưa được gửi đi, chắc là định đợi mấy hôm nữa mới gửi.”
Hoắc Diệm lập tức hỏi: “Đây là thứ mà Tô Linh Vũ đã nói?”
“Đúng.”
“Bên trên định xử lý thế nào ạ?” Hoắc Diệm hỏi.
Không chỉ là chuyện của Châu Phóng mà còn có thái độ đối với Tô Linh Vũ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro