Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Lực Cánh Tay Củ...
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-16 03:22:32
Hệ thống: [Nếu anh ta không cầu cô thì cô làm như không thấy luôn sao?]
Tô Linh Vũ buồn cười: [Ta cũng không phải người tốt lành gì đâu nhé, tối hôm nay anh ấy gặp nguy rồi, ta nói cho mi biết thế! Nhưng ta cảm thấy anh ấy không có khả năng không cầu ta.]
Hoắc Diệm: “…”
Anh cúi mắt nhìn xuống, hai tay chống lên tay vịn xe lăn rồi dùng sức, cơ bắp cánh tay nổi lên, cơ thể nhổm dậy sau đó vững vàng ngồi lên giường.
[Oa!]
[Oa!]
Một tiếng hô kinh ngạc về ngọt ngào cùng một tiếng hô ngạc nhiên và non choẹt đồng thời văng lên.
Tô Linh Vũ lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Cậy mạnh cái quái gì, anh không biết mình nặng thế nào sao? Nếu làm lún giường hại tôi ngã xuống đất thì anh có đền nổi không?”
Trong lòng thì lại kích động kêu lên: [Lực cánh tay của người đàn ông này được nha! Mình muốn nhéo cơ bắp cánh tay của anh ấy ghê, nghe nói anh lính rất lợi hại, cơ bắp căng lên còn có thể kẹp chết một con muỗi!]
Hoắc Diệm im hơi lặng tiếng hít một hơi thật sâu rồi tắt đèn, nằm xuống giường.
Sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, tầm nhìn cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Gió đêm thổi nhẹ nhàng, xuyên qua khe hở ở cửa sổ để mở một nửa luồn vào trong phòng, mang theo cái oi bức của đêm hè kèm theo cả mưa bụi ẩm thấp, cũng mang luôn cả hương thơm và hơi ấm mà chỉ nữ giới mới có chạy vào khoang mũi của anh.
Anh lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy cô gái đang nằm nghiêng người, đối mặt với anh, một đôi mắt hạnh ưa nhìn đang nhìn anh chằm chằm, không biết có phải anh gặp ảo giác không mà trong mắt cô hình như còn lóe lên vẻ giận dữ.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng lòng của Tô Linh Vũ.
[Tức không chịu được! Mình xinh đẹp như thế, vóc dáng còn tuyệt vời như vậy mà anh ấy thật sự chỉ coi ngủ là ngủ không thôi, không có một chút suy nghĩ nào khác!]
[Lẽ nào Hoắc Diệm không được?]
[Hay là vì hành động bất tiện nên không làm được?]
[…]
Tia sáng bên ngoài cửa sổ đột ngột lóe lên khiến cho đường nét cơ thể duyên dáng và quyến rũ của Tô Linh Vũ hiện ra cực kỳ rõ ràng, nhất là cái eo mảnh khảnh, dễ dàng ôm gọn kia… Hoắc Diệm lập tức cúi mắt, di chuyển tầm nhìn.
[Có một ông chồng đẹp trai như thế tốt hơn mấy bồ tát nam trong video gấp mười vạn lần, vậy mà nguyện chủ lại chưa từng hưởng thụ, đúng là quá vô dụng. Nhưng mình thì khác, mình có thể ở trên!]
Hoắc Diệm: “…?”
Trong bóng tối, cơ thể anh hơi cứng ngắc, thậm chí còn nín thở!
Ngày hôm sau.
Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ vào phòng, phía chân trời đã hiện ra cái bụng cá trắng phau.
Thẳng đến tận ba giờ sáng, Hoắc Diệm mới chớp mắt được, lúc này anh ngủ rất sâu nhưng đột nhiên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập thẳng vào tim, anh hoảng hốt mở đôi mắt phượng ra, nhìn về phía mục tiêu với ánh mắt lạnh lùng.
Tô Linh Vũ ngồi khoanh chân trên giường đang nhìn anh.
Chắc là cô vừa mới tỉnh thôi, tóc tai rối bù còn có vài sợi vênh lên khiến cô trông đáng yêu hơn bình thường vài phần.
Thế nhưng không biết có phải da thịt của cô quá mức láng mịn hay không mà bộ váy ngủ màu đỏ bằng lụa tơ tằm có một bên dây trượt xuống khỏi vai, đột nhiên để lộ ra làn da trắng nõn vô cùng chói mắt bên dưới xương quai xanh, trông như một ụ tuyết lại quyến rũ vô cùng.
“Tỉnh rồi?”
Tô Linh Vũ duỗi ngón tay trắng nõn và thon gọn im hơi lặng tiếng kéo dây áo về vị trí cũ rồi lại nâng đôi mắt hạnh quyến rũ lên nhìn nửa người dưới của Hoắc Diệm, trong mắt mang theo vẻ quan sát không hề có ý tốt tí nào.
To gan lại càn rỡ.
Tô Linh Vũ buồn cười: [Ta cũng không phải người tốt lành gì đâu nhé, tối hôm nay anh ấy gặp nguy rồi, ta nói cho mi biết thế! Nhưng ta cảm thấy anh ấy không có khả năng không cầu ta.]
Hoắc Diệm: “…”
Anh cúi mắt nhìn xuống, hai tay chống lên tay vịn xe lăn rồi dùng sức, cơ bắp cánh tay nổi lên, cơ thể nhổm dậy sau đó vững vàng ngồi lên giường.
[Oa!]
[Oa!]
Một tiếng hô kinh ngạc về ngọt ngào cùng một tiếng hô ngạc nhiên và non choẹt đồng thời văng lên.
Tô Linh Vũ lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Cậy mạnh cái quái gì, anh không biết mình nặng thế nào sao? Nếu làm lún giường hại tôi ngã xuống đất thì anh có đền nổi không?”
Trong lòng thì lại kích động kêu lên: [Lực cánh tay của người đàn ông này được nha! Mình muốn nhéo cơ bắp cánh tay của anh ấy ghê, nghe nói anh lính rất lợi hại, cơ bắp căng lên còn có thể kẹp chết một con muỗi!]
Hoắc Diệm im hơi lặng tiếng hít một hơi thật sâu rồi tắt đèn, nằm xuống giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, tầm nhìn cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Gió đêm thổi nhẹ nhàng, xuyên qua khe hở ở cửa sổ để mở một nửa luồn vào trong phòng, mang theo cái oi bức của đêm hè kèm theo cả mưa bụi ẩm thấp, cũng mang luôn cả hương thơm và hơi ấm mà chỉ nữ giới mới có chạy vào khoang mũi của anh.
Anh lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy cô gái đang nằm nghiêng người, đối mặt với anh, một đôi mắt hạnh ưa nhìn đang nhìn anh chằm chằm, không biết có phải anh gặp ảo giác không mà trong mắt cô hình như còn lóe lên vẻ giận dữ.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng lòng của Tô Linh Vũ.
[Tức không chịu được! Mình xinh đẹp như thế, vóc dáng còn tuyệt vời như vậy mà anh ấy thật sự chỉ coi ngủ là ngủ không thôi, không có một chút suy nghĩ nào khác!]
[Lẽ nào Hoắc Diệm không được?]
[Hay là vì hành động bất tiện nên không làm được?]
[…]
Tia sáng bên ngoài cửa sổ đột ngột lóe lên khiến cho đường nét cơ thể duyên dáng và quyến rũ của Tô Linh Vũ hiện ra cực kỳ rõ ràng, nhất là cái eo mảnh khảnh, dễ dàng ôm gọn kia… Hoắc Diệm lập tức cúi mắt, di chuyển tầm nhìn.
[Có một ông chồng đẹp trai như thế tốt hơn mấy bồ tát nam trong video gấp mười vạn lần, vậy mà nguyện chủ lại chưa từng hưởng thụ, đúng là quá vô dụng. Nhưng mình thì khác, mình có thể ở trên!]
Hoắc Diệm: “…?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong bóng tối, cơ thể anh hơi cứng ngắc, thậm chí còn nín thở!
Ngày hôm sau.
Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ vào phòng, phía chân trời đã hiện ra cái bụng cá trắng phau.
Thẳng đến tận ba giờ sáng, Hoắc Diệm mới chớp mắt được, lúc này anh ngủ rất sâu nhưng đột nhiên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập thẳng vào tim, anh hoảng hốt mở đôi mắt phượng ra, nhìn về phía mục tiêu với ánh mắt lạnh lùng.
Tô Linh Vũ ngồi khoanh chân trên giường đang nhìn anh.
Chắc là cô vừa mới tỉnh thôi, tóc tai rối bù còn có vài sợi vênh lên khiến cô trông đáng yêu hơn bình thường vài phần.
Thế nhưng không biết có phải da thịt của cô quá mức láng mịn hay không mà bộ váy ngủ màu đỏ bằng lụa tơ tằm có một bên dây trượt xuống khỏi vai, đột nhiên để lộ ra làn da trắng nõn vô cùng chói mắt bên dưới xương quai xanh, trông như một ụ tuyết lại quyến rũ vô cùng.
“Tỉnh rồi?”
Tô Linh Vũ duỗi ngón tay trắng nõn và thon gọn im hơi lặng tiếng kéo dây áo về vị trí cũ rồi lại nâng đôi mắt hạnh quyến rũ lên nhìn nửa người dưới của Hoắc Diệm, trong mắt mang theo vẻ quan sát không hề có ý tốt tí nào.
To gan lại càn rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro