Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Vẫn Còn Phốt Lớ...
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-17 03:13:47
“Bằng! Bằng! Bằng!”
Năm phát đạn lập tức bắn hết.
Cách anh mấy mét, Châu Phóng lại túa mồ hôi đầy đầu, vẫn còn đang ngắm bắn.
Khác biệt hoàn toàn với sự tự tin của Hoắc Diệm, Châu Phóng một lòng muốn đè đầu anh trông rõ ràng luống cuống tay chân hơn nhiều, đến lúc gần hết thời gian mới bắn xong năm phát đạn.
Cuộc thi đấu kết thúc, lập tức có người chạy bước nhỏ đi xem bia.
Sau khi thống kê xong, kết quả của cuộc thi bắn súng lần này không nằm ngoài dự liệu của mọi người, Hoắc Diệm áp đảo Châu Phóng với thành tích vòng 55.
Về phần tại sao anh có thể dùng năm phát đạn bắn ra được một thành tích tốt như 55 vậy không thể không cảm ơn “đồng chí tốt” Châu Phóng này, viên đạn mà anh ta bắn lại bay sang bia của Hoắc Diệm, giúp bảng điểm tuyệt đối của Hoắc Diệm được cộng thêm năm điểm.
“Thế mà còn không biết xấu hổ đi khiêu chiến đoàn trưởng Hoắc?”
“Không biết là tự tin hay là tự đại nữa, vậy mà lại chạy ra trước mặt mọi người tự làm mất mặt.”
“Nghe nói anh ta vẫn luôn chướng mắt đoàn trưởng Hoắc…”
“…”
Nghe tiếng thì thào to nhỏ của người xung quanh, sắc mặt Châu Phóng khó coi, trông rất không phục.
Anh ta không tài nào nhịn được nữa mà nhíu chặt mày, quát lên với giọng giận dữ: “Ngắm bắn cách năm mươi mét tổng cộng có ba loại tư thế, vừa rồi chỉ mới tiến hành nằm ngắm bắn, vẫn còn quỳ bắn và đứng bắn, mỗi loại năm phát đạn nữa, cuộc thi vẫn chưa kết thúc đâu!”
Có lẽ nằm bắn và quỳ bắn Hoắc Diệm còn có thể đè đầu anh ta, nhưng đứng bắn thì sao?
Chân của Hoắc Diệm đã què rồi, còn có thể giữ vững trọng tâm được không?
Cho dù có tiếp tục thi hay không thì Châu Phóng vẫn cảm thấy nhấn mạnh quy tắc cũng có thể vớt vát lại được một ít thể diện cho mình, nhưng không ngờ là anh ta vừa thốt câu này ra lập tức đã thu hút vô số ánh mắt khinh bỉ và cả tiếng chế nhạo lớn hơn cả ban nãy.
Ngược lại, binh lính dưới tay anh ta cũng không dám lộ ra vẻ mặt coi thường, nhưng người nào người nấy cũng đứng thật xa, cúi gục đầu, bộ dáng không còn mặt mũi gặp người.
Thế này cũng làm anh ta tức đến mức chỉ hận không thể phun máu ngay tại đây, muốn dạy dỗ một trận nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
“Đi thôi.” Hoắc Diệm bình tĩnh nói với Tạ Vinh Quân.
Tạ Vinh Quân cười ha ha: “Được!”
Hai người đều không có ý để ý đến Châu Phóng nữa, giống như thể anh ta chỉ là không khí vậy.
Loại im lặng bỏ qua này còn mang tính coi thường hơn cả tức giận.
Châu Phóng cố gắng hết sức duy trì nụ cười giả tạo trên gương mặt, cố gắng để bản thân thoạt nhìn không hề để ý chút nào, nhưng thực chất lửa giận trong lòng lại càng dữ dội hơn, gương mặt cũng vặn vẹo.
Tô Linh Vũ cũng vô cùng cạn lời.
[Chỉ thế thôi? Với cái nết này của Châu Phóng mà Châu Uyển Nhu cũng thích được á hả? Cô ta đúng là không kén chọn nhỉ?]
Hệ thống đột nhiên kích động mở miệng: [Đợi đã, ký chủ! Tôi lại tìm được một vài thông tin, trên người Châu Phóng này vẫn còn phốt to nhé, tuyệt đối có thể phá hủy tam quan của cô!]
Tô Linh Vũ lập tức bị khơi gợi lòng tò mò: [Cái gì? Mau nói đi!]
Vẫn còn phốt?
Phá hủy tam quan?
Tuy rằng không biết “tam quan” là gì nhưng Hoắc Diệm và Tạ Vinh Quân vẫn dỏng tai lên nghe giống Tô Linh Vũ.
Thậm chí, xuất phát từ một loại trực giác nào đó, Hoắc Diệm còn trực tiếp mở miệng: “Lên xe trước đi, bên ngoài quá nóng!”
Tạ Vinh Quân và anh đưa mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được thâm ý của anh.
Muốn nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ thì phải lại gần cô đến một khoảng cách nhất định, ngược lại, nếu cách cô quá xa sẽ không thể nghe được tiếng lòng của cô.
Năm phát đạn lập tức bắn hết.
Cách anh mấy mét, Châu Phóng lại túa mồ hôi đầy đầu, vẫn còn đang ngắm bắn.
Khác biệt hoàn toàn với sự tự tin của Hoắc Diệm, Châu Phóng một lòng muốn đè đầu anh trông rõ ràng luống cuống tay chân hơn nhiều, đến lúc gần hết thời gian mới bắn xong năm phát đạn.
Cuộc thi đấu kết thúc, lập tức có người chạy bước nhỏ đi xem bia.
Sau khi thống kê xong, kết quả của cuộc thi bắn súng lần này không nằm ngoài dự liệu của mọi người, Hoắc Diệm áp đảo Châu Phóng với thành tích vòng 55.
Về phần tại sao anh có thể dùng năm phát đạn bắn ra được một thành tích tốt như 55 vậy không thể không cảm ơn “đồng chí tốt” Châu Phóng này, viên đạn mà anh ta bắn lại bay sang bia của Hoắc Diệm, giúp bảng điểm tuyệt đối của Hoắc Diệm được cộng thêm năm điểm.
“Thế mà còn không biết xấu hổ đi khiêu chiến đoàn trưởng Hoắc?”
“Không biết là tự tin hay là tự đại nữa, vậy mà lại chạy ra trước mặt mọi người tự làm mất mặt.”
“Nghe nói anh ta vẫn luôn chướng mắt đoàn trưởng Hoắc…”
“…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe tiếng thì thào to nhỏ của người xung quanh, sắc mặt Châu Phóng khó coi, trông rất không phục.
Anh ta không tài nào nhịn được nữa mà nhíu chặt mày, quát lên với giọng giận dữ: “Ngắm bắn cách năm mươi mét tổng cộng có ba loại tư thế, vừa rồi chỉ mới tiến hành nằm ngắm bắn, vẫn còn quỳ bắn và đứng bắn, mỗi loại năm phát đạn nữa, cuộc thi vẫn chưa kết thúc đâu!”
Có lẽ nằm bắn và quỳ bắn Hoắc Diệm còn có thể đè đầu anh ta, nhưng đứng bắn thì sao?
Chân của Hoắc Diệm đã què rồi, còn có thể giữ vững trọng tâm được không?
Cho dù có tiếp tục thi hay không thì Châu Phóng vẫn cảm thấy nhấn mạnh quy tắc cũng có thể vớt vát lại được một ít thể diện cho mình, nhưng không ngờ là anh ta vừa thốt câu này ra lập tức đã thu hút vô số ánh mắt khinh bỉ và cả tiếng chế nhạo lớn hơn cả ban nãy.
Ngược lại, binh lính dưới tay anh ta cũng không dám lộ ra vẻ mặt coi thường, nhưng người nào người nấy cũng đứng thật xa, cúi gục đầu, bộ dáng không còn mặt mũi gặp người.
Thế này cũng làm anh ta tức đến mức chỉ hận không thể phun máu ngay tại đây, muốn dạy dỗ một trận nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
“Đi thôi.” Hoắc Diệm bình tĩnh nói với Tạ Vinh Quân.
Tạ Vinh Quân cười ha ha: “Được!”
Hai người đều không có ý để ý đến Châu Phóng nữa, giống như thể anh ta chỉ là không khí vậy.
Loại im lặng bỏ qua này còn mang tính coi thường hơn cả tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Phóng cố gắng hết sức duy trì nụ cười giả tạo trên gương mặt, cố gắng để bản thân thoạt nhìn không hề để ý chút nào, nhưng thực chất lửa giận trong lòng lại càng dữ dội hơn, gương mặt cũng vặn vẹo.
Tô Linh Vũ cũng vô cùng cạn lời.
[Chỉ thế thôi? Với cái nết này của Châu Phóng mà Châu Uyển Nhu cũng thích được á hả? Cô ta đúng là không kén chọn nhỉ?]
Hệ thống đột nhiên kích động mở miệng: [Đợi đã, ký chủ! Tôi lại tìm được một vài thông tin, trên người Châu Phóng này vẫn còn phốt to nhé, tuyệt đối có thể phá hủy tam quan của cô!]
Tô Linh Vũ lập tức bị khơi gợi lòng tò mò: [Cái gì? Mau nói đi!]
Vẫn còn phốt?
Phá hủy tam quan?
Tuy rằng không biết “tam quan” là gì nhưng Hoắc Diệm và Tạ Vinh Quân vẫn dỏng tai lên nghe giống Tô Linh Vũ.
Thậm chí, xuất phát từ một loại trực giác nào đó, Hoắc Diệm còn trực tiếp mở miệng: “Lên xe trước đi, bên ngoài quá nóng!”
Tạ Vinh Quân và anh đưa mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được thâm ý của anh.
Muốn nghe được tiếng lòng của Tô Linh Vũ thì phải lại gần cô đến một khoảng cách nhất định, ngược lại, nếu cách cô quá xa sẽ không thể nghe được tiếng lòng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro