Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân (Cổ Xuyên Kim)

Băng Sơn Mỹ Nhâ...

Ngư Nhạc Vu Dư

2024-10-23 20:37:08

Cô đi bộ không dễ dàng, từ trong nhà đến tiệm cơm không đến một dặm đường đi gần 20 phút.

Đến đó, trong tiệm cơm đã ngồi đầy người, cô vừa vào cửa, hầu hết mọi người trong tiệm đều nhìn cô, rất hiếu kỳ cùng thưởng thức, làm cho cô không biết phải làm sao, tay chân không biết để vào đâu.

Túc Miểu thậm chí còn có loại xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng lý trí nói cho cô biết, cái thế giới này chính là như vậy, nam nữ ngồi cùng bàn ăn cơm cũng không phải không hợp quy củ, bất quá chỉ nhìn cô vài lần mà thôi, cũng không mất khối thịt nào, cô có lẽ nên học cách thích ứng.

Túc Miểu bỏ ra vài giây tự động viên cho mình cố gắng lên.

Ở cửa ra vào lại có một nam một nữ đi tới, đối với người phục vụ viên la lớn: "Hôm nay có xương sườn nấu nước tương sao? Nếu có thì lấy một phần, lại thêm một đĩa cà chua tráng trứng."

Khi cả hai gọi đồ ăn, mỗi người quay sang một phía và chờ đợi, sau khi gọi xong thì thuận lợi nắm tay nhau.

Mãi cho đến khi bọn hắn tìm được bàn trống ngồi xuống, tay mới lưu luyến không rời mà buông ra, hai người mặt đều đỏ bừng đấy, ngươi liếc ta một cái liền thẹn thùng cúi đầu, ta lại liếc nhìn ngươi, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình với nhau, quanh thân hiện ra sự ngọt ngào đến dính người, tràn đầy bong bóng hồng nhạt.

Những người xung quanh nhìn thấy nhưng không kinh ngạc, cũng không lộ ra biểu cảm khác thường nào, một màn này làm Túc Miểu trợn mắt há hốc mồm.

WOW! !

Cái này là “đối tượng" sao? Bộ dạng thẹn thùng thật thú vị.

"Một ăn mặn một chay, tùy tiện cái gì."

Ký ức của nguyên chủ không có tất cả chi tiết, chỉ có đặc thù hoặc là rất quan trọng thường được nhớ lại Túc Miểu mới biết được. Còn chuyện tiệm cơm quốc doanh cung cấp những món ăn gì, nguyên chủ không có chú ý, Túc Miểu tự nhiên cũng không biết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vậy tôi sẽ đưa ra một ít gà xào ớt cay cùng rau diếp nha?" Phục vụ viên nói xong ngẩng đầu, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia kinh diễm.

Sau đó ánh mắt đảo qua chân của cô, do dự một chút hỏi: "Đây là gãy xương hả?"

Túc Miểu gật đầu.

Phục vụ viên: "Cái kia, gà xào ớt đổi thành canh chua cá a. Canh chua cá không cay, sẽ không ảnh hưởng đến thương thế của cô."

"Cảm ơn." Túc Miểu nở một nụ cười thật tươi.

Một giây sau, chỉ thấy nhân viên phục vụ nữ mặt thoáng một cái liền đỏ lên.

Không chỉ xấu hổ đến mặt đỏ như máu, ánh mắt cũng đi theo dao động bất định, một bộ dạng bị sét đánh: "Ách, không, không cần cám ơn. . . Đều là vì nhân dân phục vụ."

Túc Miểu: ". . ."

Đã lợi hại đến mức con gái cũng có thể câu dẫn sao? ? ! !

Túc Miểu đứng ngốc tại nguyên chỗ, sững sờ nhìn cô phục vụ, thấy cô rốt cuộc đã hoàn hồn, Túc Miểu vô ý thức lại cười cười.

Không nghĩ tới, mặt đối phương lại càng đỏ hơn.

! ! ! !

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô gái mặt đỏ tới mang tai nói ra: "Em gái, em cũng đừng cười như vậy, nụ cười này của em ah, chị nhìn một cái trái tim liền nhảy bịch bịch, chị cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua ai cười rộ lên lại dễ thương như vậy, giống như…Giống như cái gì kia, ah, Phong Hỏa đùa giỡn Chư Hầu cũng muốn dành được nụ cười của tiểu mỹ nhân."

Túc Miểu: ". . ."

"Đối với chị coi như xong, cũng đừng đối với những tên đàn ông khác cười, bọn hắn bị mê hoặc sẽ có thể hành động hồ đồ… Ách."

Lời này thật không có ý tứ khinh thường, chính là cảm thấy cô gái xinh đẹp thị phi nhiều.

Túc Miểu cảm giác được thiện ý của cô ấy, có chút câu môi: "Đa tạ nhắc nhở." Phát giác được chính mình không tự giác vừa cười rồi, cô nhanh chóng điều chỉnh đường cong nơi khóe miệng.

Phục vụ viên bị chọc cho che miệng cười khẽ.

Hầu hết các cô gái xinh đẹp đều vênh váo hung hăng, nhưng cô gái này là người dễ gần và vui tính.

Túc Miểu mặt kéo căng, ánh mắt rủ xuống, cả người khí thế thay đổi, mọi người liền nhìn thấy một băng sương mỹ nhân mặt không biểu tình chậm rãi đi đến nơi hẻo lánh nhất trong tiệm cơm.

Những thực khách thầm nhìn cô hô hấp vô ý thức mà đình trệ.

Thật đẹp.

Sau đó lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Tiếc rằng ngọc xinh lại có khuyết điểm, thì ra lại là một người què.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả cằn nhằn: phụ nữ không tài chính là đức, không phải nói phụ nữ không có tài hoa chính là tốt. Mà là nói, một cô gái tài hoa thường thường, như vậy phải xem đức hạnh của cô gái đó! !

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân (Cổ Xuyên Kim)

Số ký tự: 0