Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân (Cổ Xuyên Kim)
Con Là Con Gái...
Ngư Nhạc Vu Dư
2024-10-23 20:37:08
"Có thể con không phải —— "
Túc Vệ Quốc sắc mặt trầm xuống: "Không phải cái gì mà không phải. Biết rõ chúng ta không phải là thân sinh cha mẹ của con, con liền không muốn nhận thức chúng ta rồi hả? Con nếu là dám nói ra miệng, cái này hơn mười năm chúng ta mới xem như nuôi không con rồi."
Nói xong, Túc Vệ Quốc nhìn xem Xa Ngư Nhi.
Đây là con gái ruột của ông, ăn thật nhiều khổ mới dưỡng ra như vậy tính tình cực đoan như vậy, ông cũng đau lòng.
Chỉ là ——
"Đứa nhỏ, con là con gái của ta, là một người cha, ta hoan nghênh con trở lại cái nhà này, cũng cảm ơn con có thể quay trở về. Nhiều năm như vậy lại vắng mặt trong cuộc sống của con, khiến cho con đã ăn đủ đau khổ là ta và mẹ của con sai, cùng Túc Miểu không có liên quan. Con không nên kích động, trước hãy nghe ta nói hết, con mất tích vào tháng 9 năm 1968, lúc ấy chú và dì của con kết hôn, ta và mẹ con mang theo con hai tuổi cùng anh cả con chạy trở về, không nghĩ tới cơm nước xong xuôi liền phát hiện con biến mất, đồng thời mất tích còn có cậu út của con."
"Sau khi nghe ngóng mới biết được hắn cấu kết cùng bạn học, trước khi đi đem con bán cho một gia đình trên thị trấn, ai nghĩ đến đến cái nhà kia lại đúng là một tổ chức lừa bán phụ nữ và trẻ em."
"Đã qua hơn nửa năm, cậu út của con trở về, chúng ta mới tìm hiểu nguồn gốc bắt được cái nhóm bọn buôn người này..."
Xa Ngư Nhi biết rõ ông muốn nói cái gì, thậm chí cô so với Túc Vệ Quốc biết được càng thêm tinh tường.
Người nhà họ Xa vốn không thích đứa con gái này, đứa trẻ mất tích cũng không muốn báo án, còn âm thầm may mắn vì bớt đi một miệng ăn.
Về sau không biết tin lời bà đồng nào, nói Xa Đa Dư mệnh cách tốt, nuôi tốt có thể đưa tới con trai.
Vì cầu con trai, Dương Mỹ Phụng lúc này mới bắt đầu tìm con gái đã mất tích, nghe tin vụ án bắt cóc đã được giải quyết, bà ta vội vã đến đồn cảnh sát để nhận dạng.
Nhưng Dương Mỹ Phụng sau khi sinh Xa Đa Dư cũng không có chăm sóc cô, toàn bộ việc ăn uống đều ném cho hai đứa con gái lớn 12 tuổi, làm sao nhớ đứa nhỏ trông như thế nào.
Huống chi, ngoại hình của trẻ nhỏ thay đổi nhanh chóng.
Dương Mỹ Phụng mơ hồ nhớ rằng trên tay đứa trẻ có vết sẹo hình lưỡi liềm do bị bỏng, lại sợ về nhà chậm sẽ bị chồng đánh, nên chỉ kiểm tra đơn giản vết sẹo cùng độ tuổi rồi ôm nguyên chủ đi.
Bên này bà ta vừa ôm nguyên chủ ly khai, người nhà họ Túc liền đến.
Vận mệnh giống như ưa thích an bài trời đưa đất đẩy làm sao, chỉ nhầm một đoạn cầu, lần lỡ này lại là cả một đời.
"Con là con gái của ta, ba ba hi vọng con có thể trở về nhà. Con cùng Miểu Miểu đều là những đứa trẻ ngoan, ba ba cũng hi vọng các con về sau có thể ở chung thật tốt, trở thành chị em chính thức, giúp đỡ cho nhau, được không?"
Xa Ngư Nhi hé miệng, đây không phải là muốn kết quả cô ta muốn, cô ta vẫn là không cam lòng: "Cái kia, cái kia —— "
"Tưởng Lục thì sao? Về sau cùng hắn kết hôn chính là Túc Miểu, hay là con?"
Mọi người không nghĩ tới cô còn biết sự tồn tại của Tưởng Lục, tâm tình phức tạp vạn phần.
Xa Ngư Nhi cũng mặc kệ những...này: "Mẹ, nếu như con không có hiểu sai chuyện này, cái mối hôn sự này là vì con mà định đấy, không phải sao?"
Tưởng Lục này là người vô cùng vướt trội, có thể nói là thiên chi kiều tử.
Kỳ thi Đại Học khôi phục năm thứ nhất liền thi đậu Bắc Đại, vừa tốt nghiệp chính là tiến vào cơ quan nhà nước, một đường từng bước thăng chức, không đến 50 đã lên thành thị trưởng phố trực thuộc trung ương, cùng Túc Miểu càng là cả đời tương kính như tân, hòa hòa mỹ mỹ.
Nếu không phải Túc Miểu dưới tuổi hợp pháp, hai gia đình đã sắp xếp ngày lành cho bọn họ kết hôn sớm.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đây là một người đàn ông có tiền đồ, nhất định không thể để cho Túc Miểu đạt được.
Nếu không, làm sao cô ta có thể báo thù Túc Miểu và trút giận cho nguyên chủ?
Cô ta phải nhân lúc mọi người còn có lòng áy náy với mình, gạt bỏ hết chỗ dựa tương lại của Túc Miểu, đợi cô ta trở thành vợ của Tưởng Lục…
"Cái này, Tưởng gia, cái đứa bé kia cùng Miểu Miểu từ nhỏ đều biết nhau, hắn sẽ không đồng ý. Chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng, Ngư Nhi, cái này..."
"Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng đấy, mẹ." Túc Miểu tranh thủ thời gian đánh gãy lời bà..., đặc biệt chân thành nói: "Tưởng đại ca đều không thích dẫn con đi chơi, hắn chính là đem con làm em gái mà thôi."
Một mối hôn sự mà thôi, muốn lấy thì lấy đi.
Túc Miểu vụng trộm lau khóe mắt, thật đúng là không có đem một người đàn ông để vào mắt
"Cha, con đã nghĩ rồi, con vẫn nên đi thôi. Cha, về sau người uống ít rượu một chút, bớt hút thuốc, còn có mẹ cũng thế, mắt cá chân của người hay theo quán tính bị trật, về sau lên lớp đừng liều mạng như vậy, anh cả, về sau cái nhà này phải nhờ vào các người rồi..."
Nói xong liền đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Cô không tranh dành cũng không náo loạn, chủ động nhắc đến trở về nhà, cũng không tin hôm nay người nhà đối với tình cảm của cô còn để cô nhảy vào hố lửa nhà họ Xa.
Quả nhiên.
Vừa đi phía trước đi vài bước, mọi người sau khi lấy lại tinh thần, liền xem Liễu Ngọc Tú bỏ qua Xa Ngư Nhi một bên và đuổi theo.
Túc Miểu khóe miệng hơi câu, nghe sau lưng tiếng bước chân, yên lặng tính toán khoảng cách giữa hai người.
3, 2, 1... Tới gần.
Một giây sau, xe lăn bị Liễu Ngọc Tú bắt lấy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cầu tiếp nhận ai ~~~
Nữ nhân vật chính sẽ không hồi trở lại Xa gia đi cải tạo cực phẩm, bước lên con đường làm giàu, nếu không thích một tiểu khả ái ích kỷ có thể lui ra.
Dù sao —— nữ nhân vật chính mình cũng cần thay đổi mà!
Túc Vệ Quốc sắc mặt trầm xuống: "Không phải cái gì mà không phải. Biết rõ chúng ta không phải là thân sinh cha mẹ của con, con liền không muốn nhận thức chúng ta rồi hả? Con nếu là dám nói ra miệng, cái này hơn mười năm chúng ta mới xem như nuôi không con rồi."
Nói xong, Túc Vệ Quốc nhìn xem Xa Ngư Nhi.
Đây là con gái ruột của ông, ăn thật nhiều khổ mới dưỡng ra như vậy tính tình cực đoan như vậy, ông cũng đau lòng.
Chỉ là ——
"Đứa nhỏ, con là con gái của ta, là một người cha, ta hoan nghênh con trở lại cái nhà này, cũng cảm ơn con có thể quay trở về. Nhiều năm như vậy lại vắng mặt trong cuộc sống của con, khiến cho con đã ăn đủ đau khổ là ta và mẹ của con sai, cùng Túc Miểu không có liên quan. Con không nên kích động, trước hãy nghe ta nói hết, con mất tích vào tháng 9 năm 1968, lúc ấy chú và dì của con kết hôn, ta và mẹ con mang theo con hai tuổi cùng anh cả con chạy trở về, không nghĩ tới cơm nước xong xuôi liền phát hiện con biến mất, đồng thời mất tích còn có cậu út của con."
"Sau khi nghe ngóng mới biết được hắn cấu kết cùng bạn học, trước khi đi đem con bán cho một gia đình trên thị trấn, ai nghĩ đến đến cái nhà kia lại đúng là một tổ chức lừa bán phụ nữ và trẻ em."
"Đã qua hơn nửa năm, cậu út của con trở về, chúng ta mới tìm hiểu nguồn gốc bắt được cái nhóm bọn buôn người này..."
Xa Ngư Nhi biết rõ ông muốn nói cái gì, thậm chí cô so với Túc Vệ Quốc biết được càng thêm tinh tường.
Người nhà họ Xa vốn không thích đứa con gái này, đứa trẻ mất tích cũng không muốn báo án, còn âm thầm may mắn vì bớt đi một miệng ăn.
Về sau không biết tin lời bà đồng nào, nói Xa Đa Dư mệnh cách tốt, nuôi tốt có thể đưa tới con trai.
Vì cầu con trai, Dương Mỹ Phụng lúc này mới bắt đầu tìm con gái đã mất tích, nghe tin vụ án bắt cóc đã được giải quyết, bà ta vội vã đến đồn cảnh sát để nhận dạng.
Nhưng Dương Mỹ Phụng sau khi sinh Xa Đa Dư cũng không có chăm sóc cô, toàn bộ việc ăn uống đều ném cho hai đứa con gái lớn 12 tuổi, làm sao nhớ đứa nhỏ trông như thế nào.
Huống chi, ngoại hình của trẻ nhỏ thay đổi nhanh chóng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Mỹ Phụng mơ hồ nhớ rằng trên tay đứa trẻ có vết sẹo hình lưỡi liềm do bị bỏng, lại sợ về nhà chậm sẽ bị chồng đánh, nên chỉ kiểm tra đơn giản vết sẹo cùng độ tuổi rồi ôm nguyên chủ đi.
Bên này bà ta vừa ôm nguyên chủ ly khai, người nhà họ Túc liền đến.
Vận mệnh giống như ưa thích an bài trời đưa đất đẩy làm sao, chỉ nhầm một đoạn cầu, lần lỡ này lại là cả một đời.
"Con là con gái của ta, ba ba hi vọng con có thể trở về nhà. Con cùng Miểu Miểu đều là những đứa trẻ ngoan, ba ba cũng hi vọng các con về sau có thể ở chung thật tốt, trở thành chị em chính thức, giúp đỡ cho nhau, được không?"
Xa Ngư Nhi hé miệng, đây không phải là muốn kết quả cô ta muốn, cô ta vẫn là không cam lòng: "Cái kia, cái kia —— "
"Tưởng Lục thì sao? Về sau cùng hắn kết hôn chính là Túc Miểu, hay là con?"
Mọi người không nghĩ tới cô còn biết sự tồn tại của Tưởng Lục, tâm tình phức tạp vạn phần.
Xa Ngư Nhi cũng mặc kệ những...này: "Mẹ, nếu như con không có hiểu sai chuyện này, cái mối hôn sự này là vì con mà định đấy, không phải sao?"
Tưởng Lục này là người vô cùng vướt trội, có thể nói là thiên chi kiều tử.
Kỳ thi Đại Học khôi phục năm thứ nhất liền thi đậu Bắc Đại, vừa tốt nghiệp chính là tiến vào cơ quan nhà nước, một đường từng bước thăng chức, không đến 50 đã lên thành thị trưởng phố trực thuộc trung ương, cùng Túc Miểu càng là cả đời tương kính như tân, hòa hòa mỹ mỹ.
Nếu không phải Túc Miểu dưới tuổi hợp pháp, hai gia đình đã sắp xếp ngày lành cho bọn họ kết hôn sớm.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đây là một người đàn ông có tiền đồ, nhất định không thể để cho Túc Miểu đạt được.
Nếu không, làm sao cô ta có thể báo thù Túc Miểu và trút giận cho nguyên chủ?
Cô ta phải nhân lúc mọi người còn có lòng áy náy với mình, gạt bỏ hết chỗ dựa tương lại của Túc Miểu, đợi cô ta trở thành vợ của Tưởng Lục…
"Cái này, Tưởng gia, cái đứa bé kia cùng Miểu Miểu từ nhỏ đều biết nhau, hắn sẽ không đồng ý. Chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng, Ngư Nhi, cái này..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng đấy, mẹ." Túc Miểu tranh thủ thời gian đánh gãy lời bà..., đặc biệt chân thành nói: "Tưởng đại ca đều không thích dẫn con đi chơi, hắn chính là đem con làm em gái mà thôi."
Một mối hôn sự mà thôi, muốn lấy thì lấy đi.
Túc Miểu vụng trộm lau khóe mắt, thật đúng là không có đem một người đàn ông để vào mắt
"Cha, con đã nghĩ rồi, con vẫn nên đi thôi. Cha, về sau người uống ít rượu một chút, bớt hút thuốc, còn có mẹ cũng thế, mắt cá chân của người hay theo quán tính bị trật, về sau lên lớp đừng liều mạng như vậy, anh cả, về sau cái nhà này phải nhờ vào các người rồi..."
Nói xong liền đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Cô không tranh dành cũng không náo loạn, chủ động nhắc đến trở về nhà, cũng không tin hôm nay người nhà đối với tình cảm của cô còn để cô nhảy vào hố lửa nhà họ Xa.
Quả nhiên.
Vừa đi phía trước đi vài bước, mọi người sau khi lấy lại tinh thần, liền xem Liễu Ngọc Tú bỏ qua Xa Ngư Nhi một bên và đuổi theo.
Túc Miểu khóe miệng hơi câu, nghe sau lưng tiếng bước chân, yên lặng tính toán khoảng cách giữa hai người.
3, 2, 1... Tới gần.
Một giây sau, xe lăn bị Liễu Ngọc Tú bắt lấy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cầu tiếp nhận ai ~~~
Nữ nhân vật chính sẽ không hồi trở lại Xa gia đi cải tạo cực phẩm, bước lên con đường làm giàu, nếu không thích một tiểu khả ái ích kỷ có thể lui ra.
Dù sao —— nữ nhân vật chính mình cũng cần thay đổi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro