Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân (Cổ Xuyên Kim)
Đánh Cược.
Ngư Nhạc Vu Dư
2024-10-23 20:37:08
Những người xung quanh thấy cô trẻ tuổi, sợ cô không biết Hứa Tuệ Viện là người nào. Nhao nhao thuyết phục Túc Miểu tỉnh táo lại.
Lí Ngọc Dung không chút nào lưu luyến đem khăn tay ném tới trong ngực Túc Miểu, cười lạnh nói: "Được, ba ngày liền ba ngày. Nếu như làm không được, cô phải bồi thường cho tôi 200 đồng, cô dám đánh cược sao?"
Túc Miểu trong lòng giật giật mấy cái, đúng là một người phụ nữ vừa cay nghiệt lại tham lam.
Ngón tay bất động thanh sắc mà vân vê cái khăn tay, đường kim mũi chỉ đều tăm tắp, màu sắc tươi sáng, sắc thái thanh thoát, phiến lá phong lan mặc dù thêu rất tốt, nhưng tư thái không đủ lịch sự tao nhã, có chút cứng nhắc.
Về phần chất vải, không phải lụa chỉ giống lụa, nên không khó tìm.
"200? Thật sự là chặt đẹp, nếu tôi đem nó làm cho sạch sẽ lại trả về chủ cũ, cô sẽ làm gì?"
Đối với người thời nay, không có nửa phần mỹ cảm với màu sắc và vải vóc, cái khăn tay này xác thực rất xinh đẹp.
Kỹ thuật thêu cũng không tồi, nhưng đã nhìn quen thứ tốt, từ nhỏ đã bị đè nặng học tập nữ công, trong mắt Túc Miểu liền lộ ra không có kinh diễm như vậy rồi.
"Em gái, em đừng vì chị mà gây phiền toái, cô ta chính là có chủ tâm làm khó dễ." Trần Vân Vân là người kiên cường đấy, nhìn hằm hằm Lí Ngọc Dung nói ra: "Cái khăn tay này giá trị bao nhiêu không phải bằng việc cô rao giá trên trời, hoặc là tìm cái vị sự phụ Hứa kia hỏi một chút, hoặc là tôi đến cục công an bên cạnh một chuyến, bọn hắn nói bồi thường bao nhiêu, tôi liền bồi thường bấy nhiêu, tuyệt không thiếu nợ cô một mao tiền."
Túc Miểu khoát tay, "Tác phẩm của Hứa đại sư, em cảm thấy rất hứng thú."
Cô xác thực không quen nhìn cách làm người của người phụ nữ này, cũng hoàn toàn cảm tạ thiện ý của chị gái phục vụ. Nhưng càng quan trọng hơn là, Túc Miểu phát hiện con đường tài phú rồi.
Điều này làm cho cô thoáng cái liền an lòng.
Phải biết, mẹ Túc cho cô cái phần đồ cưới kia là sổ tiết kiệm 3600, ở niên đại này, một người công nhân bình thường không ăn không uống cũng phải tích lũy bảy tám năm.
Mà chiếc khăn tay lớn cỡ bàn tay này có thể bán hơn mấy trăm! ! Nếu là thêu ra một cái khác càng xuất sắc càng lớn hơn đấy, chẳng phải là bán được thêm nữa...? Cô... Về sau có phải là cũng có thể bán đồ thêu kiếm tiền không?
Cái thời đại này cùng Đại Thịnh bất đồng, bọn hắn tin tưởng vững chắc rằng nữ nhân cũng có thể gánh vác nửa bầu trời.
Những người có công tác, có tiền thu vào ổn định thì chuyện hôn nhân càng chiếm ưu thế rồi.
Túc Miểu cũng không có gì lý tưởng gì lớn, cô bị sốc bởi sự khác biệt giữa hai thế giới, nhưng về bản chất cô vẫn là một cô gái có tư tưởng bảo thủ.
Nhìn đến Lí Ngọc Dung đối mặt với đối tượng thân cận lực lượng đủ mười phần, thậm chí có lúc cực kỳ không khách khí, Túc Miểu không thể chấp nhận điều đó, đồng thời cũng tinh tế suy nghĩ lại nguyên nhân cô ta có tư thái như vậy, đơn giản là bởi vì lớn lên không khó nhìn, có công tác còn có thể kiếm tiền.
Như cô cũng muốn chọn một mối hôn nhân tốt, không thể quá ỷ lại vào tình cảm của Túc gia, còn phải chính mình tự đứng lên.
Trong nháy mắt, đại não vô cùng thanh tỉnh, cô cười cười lại nói một lần: "Tôi còn chưa thấy qua tác phẩm của vị này Hứa đại sư này đâu, có thể kiểm tra một chút cũng tốt."
"Thế nhưng mà … "
Trần Vân Vân còn muốn nói gì đó, Lí Ngọc Dung đã cắt đứt: "Cô nếu như có thể giặt sạch sẽ như mới đưa tới, tôi ngược lại sẽ đưa cho cô tiền."
"Cũng đưa cho tôi 200?" Túc Miểu hai mắt tỏa sáng: "Cái kia một lời đã định, nam đồng chí bên cạnh cô đến làm chứng cho chúng ta."
Lí Ngọc Dung nghẹn rồi.
200, cô ta còn nói được như vậy?
Nhưng lòng tự trọng cao ngạo và tính so đo khiến cô ta không muốn cúi đầu trước đối tượng thân cận, nhất là người đàn ông này còn cự tuyệt cô ta trước, cái này làm cho Lí Ngọc Dung vừa thẹn vừa giận.
Lí Ngọc Dung muốn cho hả giận "Hừ" một tiếng: "... 200, liền 200."
Ngữ khí hơi có chút miệng cọp gan thỏ.
"Đợi một chút, vạn nhất ba ngày sau cô bỏ chạy tìm không thấy thì làm sao bây giờ, tôi làm sao biết tìm cô ở đâu?"
Vừa nói, vừa thò tay muốn đem khăn tay đoạt lại, Túc Miểu trong đầu lập tức mở ra-đa cảnh báo, đây là tiết tấu muốn đổi ý sao?
Khó mà làm được nha.
Cô giả bộ ra nhẹ nhàng thở phảo ra một hơi, cầm lấy tay khăn đưa đến trước mặt Lí Ngọc Dung nói: "Là chính cô muốn cầm trở về đấy, quay đầu lại cũng đừng níu lấy vị tiểu bằng hữu này không thả."
Lí Ngọc Dung xem xét thấy trên mặt cô là biểu cảm mục đích đã thành, thầm nghĩ trúng kế, tay vừa duỗi ra lại nhanh chóng rụt trở về.
Trong lúc vô tình quét đến đồng hồ trên cổ tay cô, cô ta vội vàng ồn ào: "Tôi đưa khăn tay cho cô, cô đem đồng hồ ra thế chấp, lại để cho người ở tiệm cơm làm chứng, ba ngày sau gặp lại."
Túc Miểu trong lòng nở hoa, trên mặt lại tràn đầy khó xử.
"Cái này... Thế chấp ra ngoài coi như xong đi, tôi... Cô cái người này như thế nào lại thay đổi thất thường như vậy, vạn nhất, vạn nhất cô đến lúc đó đổi ý thì làm sao bây giờ? Đồng chí, anh biết rõ vị đơn vị của nữ đồng chí này ở chỗ nào sao?"
Nửa câu sau là nhìn Ngô Hải Thành nói.
Ngô Hải Thành chần chờ hai giây, ánh mắt rơi vào trên người đứa bé, rõ ràng núp ở trong ngực mẹ sợ hãi cực kỳ, lại cố lấy dũng khí nhìn chằm chằm vào Lí Ngọc Dung, làm cho người ta xúc động.
"Ân, chúng ta đều là công nhân nhà máy cơ giới, đồng chí Lý làm việc ở phòng tài vụ."
Lí Ngọc Dung: ... Chưa thấy qua người đàn ông không có tiền đồ như vậy, trung thực đến đáng hận.
"Nếu không muốn thế chấp đồng hồ lại, các cô hiện tại liền bồi thường tiền cho tôi."
Túc Miểu vẻ mặt thịt đau không bỏ, cuối cùng tháo đồng hồ đeo tay đặt lên quầy gọi món ăn: “Được rồi, đánh cuộc đi!”
Lí Ngọc Dung không chút nào lưu luyến đem khăn tay ném tới trong ngực Túc Miểu, cười lạnh nói: "Được, ba ngày liền ba ngày. Nếu như làm không được, cô phải bồi thường cho tôi 200 đồng, cô dám đánh cược sao?"
Túc Miểu trong lòng giật giật mấy cái, đúng là một người phụ nữ vừa cay nghiệt lại tham lam.
Ngón tay bất động thanh sắc mà vân vê cái khăn tay, đường kim mũi chỉ đều tăm tắp, màu sắc tươi sáng, sắc thái thanh thoát, phiến lá phong lan mặc dù thêu rất tốt, nhưng tư thái không đủ lịch sự tao nhã, có chút cứng nhắc.
Về phần chất vải, không phải lụa chỉ giống lụa, nên không khó tìm.
"200? Thật sự là chặt đẹp, nếu tôi đem nó làm cho sạch sẽ lại trả về chủ cũ, cô sẽ làm gì?"
Đối với người thời nay, không có nửa phần mỹ cảm với màu sắc và vải vóc, cái khăn tay này xác thực rất xinh đẹp.
Kỹ thuật thêu cũng không tồi, nhưng đã nhìn quen thứ tốt, từ nhỏ đã bị đè nặng học tập nữ công, trong mắt Túc Miểu liền lộ ra không có kinh diễm như vậy rồi.
"Em gái, em đừng vì chị mà gây phiền toái, cô ta chính là có chủ tâm làm khó dễ." Trần Vân Vân là người kiên cường đấy, nhìn hằm hằm Lí Ngọc Dung nói ra: "Cái khăn tay này giá trị bao nhiêu không phải bằng việc cô rao giá trên trời, hoặc là tìm cái vị sự phụ Hứa kia hỏi một chút, hoặc là tôi đến cục công an bên cạnh một chuyến, bọn hắn nói bồi thường bao nhiêu, tôi liền bồi thường bấy nhiêu, tuyệt không thiếu nợ cô một mao tiền."
Túc Miểu khoát tay, "Tác phẩm của Hứa đại sư, em cảm thấy rất hứng thú."
Cô xác thực không quen nhìn cách làm người của người phụ nữ này, cũng hoàn toàn cảm tạ thiện ý của chị gái phục vụ. Nhưng càng quan trọng hơn là, Túc Miểu phát hiện con đường tài phú rồi.
Điều này làm cho cô thoáng cái liền an lòng.
Phải biết, mẹ Túc cho cô cái phần đồ cưới kia là sổ tiết kiệm 3600, ở niên đại này, một người công nhân bình thường không ăn không uống cũng phải tích lũy bảy tám năm.
Mà chiếc khăn tay lớn cỡ bàn tay này có thể bán hơn mấy trăm! ! Nếu là thêu ra một cái khác càng xuất sắc càng lớn hơn đấy, chẳng phải là bán được thêm nữa...? Cô... Về sau có phải là cũng có thể bán đồ thêu kiếm tiền không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái thời đại này cùng Đại Thịnh bất đồng, bọn hắn tin tưởng vững chắc rằng nữ nhân cũng có thể gánh vác nửa bầu trời.
Những người có công tác, có tiền thu vào ổn định thì chuyện hôn nhân càng chiếm ưu thế rồi.
Túc Miểu cũng không có gì lý tưởng gì lớn, cô bị sốc bởi sự khác biệt giữa hai thế giới, nhưng về bản chất cô vẫn là một cô gái có tư tưởng bảo thủ.
Nhìn đến Lí Ngọc Dung đối mặt với đối tượng thân cận lực lượng đủ mười phần, thậm chí có lúc cực kỳ không khách khí, Túc Miểu không thể chấp nhận điều đó, đồng thời cũng tinh tế suy nghĩ lại nguyên nhân cô ta có tư thái như vậy, đơn giản là bởi vì lớn lên không khó nhìn, có công tác còn có thể kiếm tiền.
Như cô cũng muốn chọn một mối hôn nhân tốt, không thể quá ỷ lại vào tình cảm của Túc gia, còn phải chính mình tự đứng lên.
Trong nháy mắt, đại não vô cùng thanh tỉnh, cô cười cười lại nói một lần: "Tôi còn chưa thấy qua tác phẩm của vị này Hứa đại sư này đâu, có thể kiểm tra một chút cũng tốt."
"Thế nhưng mà … "
Trần Vân Vân còn muốn nói gì đó, Lí Ngọc Dung đã cắt đứt: "Cô nếu như có thể giặt sạch sẽ như mới đưa tới, tôi ngược lại sẽ đưa cho cô tiền."
"Cũng đưa cho tôi 200?" Túc Miểu hai mắt tỏa sáng: "Cái kia một lời đã định, nam đồng chí bên cạnh cô đến làm chứng cho chúng ta."
Lí Ngọc Dung nghẹn rồi.
200, cô ta còn nói được như vậy?
Nhưng lòng tự trọng cao ngạo và tính so đo khiến cô ta không muốn cúi đầu trước đối tượng thân cận, nhất là người đàn ông này còn cự tuyệt cô ta trước, cái này làm cho Lí Ngọc Dung vừa thẹn vừa giận.
Lí Ngọc Dung muốn cho hả giận "Hừ" một tiếng: "... 200, liền 200."
Ngữ khí hơi có chút miệng cọp gan thỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đợi một chút, vạn nhất ba ngày sau cô bỏ chạy tìm không thấy thì làm sao bây giờ, tôi làm sao biết tìm cô ở đâu?"
Vừa nói, vừa thò tay muốn đem khăn tay đoạt lại, Túc Miểu trong đầu lập tức mở ra-đa cảnh báo, đây là tiết tấu muốn đổi ý sao?
Khó mà làm được nha.
Cô giả bộ ra nhẹ nhàng thở phảo ra một hơi, cầm lấy tay khăn đưa đến trước mặt Lí Ngọc Dung nói: "Là chính cô muốn cầm trở về đấy, quay đầu lại cũng đừng níu lấy vị tiểu bằng hữu này không thả."
Lí Ngọc Dung xem xét thấy trên mặt cô là biểu cảm mục đích đã thành, thầm nghĩ trúng kế, tay vừa duỗi ra lại nhanh chóng rụt trở về.
Trong lúc vô tình quét đến đồng hồ trên cổ tay cô, cô ta vội vàng ồn ào: "Tôi đưa khăn tay cho cô, cô đem đồng hồ ra thế chấp, lại để cho người ở tiệm cơm làm chứng, ba ngày sau gặp lại."
Túc Miểu trong lòng nở hoa, trên mặt lại tràn đầy khó xử.
"Cái này... Thế chấp ra ngoài coi như xong đi, tôi... Cô cái người này như thế nào lại thay đổi thất thường như vậy, vạn nhất, vạn nhất cô đến lúc đó đổi ý thì làm sao bây giờ? Đồng chí, anh biết rõ vị đơn vị của nữ đồng chí này ở chỗ nào sao?"
Nửa câu sau là nhìn Ngô Hải Thành nói.
Ngô Hải Thành chần chờ hai giây, ánh mắt rơi vào trên người đứa bé, rõ ràng núp ở trong ngực mẹ sợ hãi cực kỳ, lại cố lấy dũng khí nhìn chằm chằm vào Lí Ngọc Dung, làm cho người ta xúc động.
"Ân, chúng ta đều là công nhân nhà máy cơ giới, đồng chí Lý làm việc ở phòng tài vụ."
Lí Ngọc Dung: ... Chưa thấy qua người đàn ông không có tiền đồ như vậy, trung thực đến đáng hận.
"Nếu không muốn thế chấp đồng hồ lại, các cô hiện tại liền bồi thường tiền cho tôi."
Túc Miểu vẻ mặt thịt đau không bỏ, cuối cùng tháo đồng hồ đeo tay đặt lên quầy gọi món ăn: “Được rồi, đánh cuộc đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro