Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân (Cổ Xuyên Kim)
Mỹ Thực.
Ngư Nhạc Vu Dư
2024-10-23 20:37:08
Túc Miểu cảm giác được vài ánh mắt dò xét rơi vào trên người mình, không có cái gì cách trở nên nhất thời cũng không biết nên lộ ra cái dạng biểu cảm gì.
Ngươi cho rằng cô đang sợ hãi sao? Kỳ thật không phải.
Cô vô cùng thanh tỉnh mà nhận thức được rằng quốc gia này cùng với Đại Thịnh khác nhau lớn nhất ở chỗ, không ai có thể áp đảo tính mạng của cô cùng tôn nghiêm của cô.
Đột nhiên đối mặt với ánh mắt tò mò của nhiều người xa lạ như vậy, cô không sợ, chỉ là nhiều năm qua quy củ cũ đã khắc sâu vào trong xương, mặc dù hiện tại biết rõ cái gọi là áp bức kia, đó là phong kiến, nhưng vẫn như cũ cảm thấy không được tự nhiên.
Cô không thói quen trở thành tiêu điểm trong đám người.
Điều này làm cho cô cảm thấy nguy hiểm.
Túc Miểu kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, bờ môi khẽ mím lại tạo thành một đường thẳng tắp.
Ngón tay vô ý thức vuốt ve quải trượng, đang lúc tâm tình càng lúc càng phát ra sự lo lắng, ghế bị kéo ra từ một cái bàn bên phải cô, phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Bốn người ngồi xuống hai bên, mặt đối mặt.
Hai người phụ nữ trung niên nhiệt tình như lửa, miệng lưỡi bắn ra hoa sen, giới thiệu cho chàng trai bên cạnh tình huống cơ bản của cô gái.
Dù sao cũng là người từng trải, không nói hai câu liền ăn ý mà kiếm cớ rời đi, cho đôi bạn trẻ có thời gian tìm hiểu nhau.
Túc Miểu trên mặt là đường đường chính chính, nhưng trong lòng đã dấy lên ngọn lửa bát quái hừng hực rồi.
Chuyện riêng tư như vậy lại ở trước bàn dân thiên hạ tiến hành ah, nếu chuyện không thành, sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?
Cô tuy lòng hiếu kỳ mạnh, xấu hổ mà liếc trộm dung mạo của hai người, nhất thời lỗ tai dựng lên thẳng tắp đấy.
Chợt nghe thấy cô gái hỏi: "Nếu như chuyện của chúng ta thành, tiền lương của anh vẫn là giao cho mẹ mình giữ hay là giao cho tôi ah. Chủ nhiệm Ngô nói, anh còn có một em trai, em gái đang học ở trường cấp hai, bọn hắn đến trường là do thím cung cấp sao?"
Người con trai trầm mặc, thời gian cũng không dài.
Hắn giọng nói không trôi chảy lắm, người có vẻ thành thật, dăm ba câu đem chuyện gia đình mình nói ra vô cùng triệt để.
Nếu mà so sánh, cô gái kia liền lộ ra vẻ chẳng phải là người chân thành lắm, cũng đặc biệt cường thế. Nghe xong đối phương nói trước khi em trai em gái trưởng thành hắn đều xuất ra một nửa tiền lương cho mẹ, sắc mặt chợt biến.
Cũng không có quá trình chuyển đổi.
"Anh có lầm không a, một tháng chỉ có 48 đồng còn phải phân một nửa ra ngoài? Chủ nhiệm Ngô khen anh tuổi trẻ có bản lĩnh, vào nhà máy hai năm liền được phân nhà, hai ta kết hôn cũng không lo không có chỗ ở, nhưng bà ấy cũng chưa nói còn phải nhịn ăn nhịn mặc ah. Điều kiện của anh như vậy làm thế nào còn không biết xấu hổ đi ra ngoài gây tai họa cho người khác vậy?"
Nhìn chủ nhiệm Ngô kia nhiệt tình như vậy, cô ta còn tưởng rằng Ngô Hải Thành là thân thích nhà mẹ bà ấy đây này.
Không nghĩ tới là thân thích bắn đại bác cũng không tới, xem cô ta là người mù sao.
Người thanh niên miệng lưỡi kém cỏi, sau nửa ngày mới nói: "…Tôi cũng không có giấu diếm. Tình huống trong nhà tôi như thế nào ngay từ đầu đã nói với chủ nhiệm Ngô rồi, nếu làm cho cô hiểu lầm cái gì, tôi cảm thấy thật có lỗi."
"…Cái kia, muốn làm đối tượng cũng không phải là không thể được, chỉ cần anh đáp ứng mỗi tháng tối đa chỉ cho bọn hắn mười đồng, cái khác đều đưa cho tôi, chúng ta liền… "
Cô ta vừa mới nói được đửa câu, Túc Miểu đã lắc đầu.
Quả nhiên, người thanh niên nhìn có vẻ ngốc nghếch kia đã chém đinh chặt sắt cự tuyệt: "Đồng chí Lý, cha tôi mất sớm, mẹ của tôi ngậm đắng nuốt cay đem ba anh em chúng tôi nuôi lớn thành người, tôi không có khả năng vứt bỏ bà ấy không quan tâm đến. Tôi cho rằng chúng ta cũng không thích hợp, như vậy tạm biệt a."
"Muốn nói không thích hợp cũng là tôi nói, Ngô Hải Thành anh dựa vào cái gì mà không nhìn trúng tôi?"
"…Tôi không có xem thường cô…"
"Anh rõ ràng có… "
". . ."
Túc Miểu thích thú lắng nghe.
Vừa vặn nhân viên phục vụ đưa lên canh chua cá, hương thơm của cá cùng với dưa chua quyện vào nhau trong không khí, bốc lên, làm cô không ngừng nuốt nước miếng. Cô không thể chờ đợi được mà gắp một miếng, tương ớt nhàn nhạt nổi trên thịt cá, đầu lưỡi bắt đầu rục rịch.
Mỹ thực trước mắt, còn chỗ nào mà nghe lén.
Túc Miểu chậm rãi thưởng thức thịt cá tươi mới, nước canh ở trong miệng toả ra, đầu tiên là chua, còn có chút xíu cay, nhanh chóng lan lên đầu lưỡi, cô chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt tuôn ra trên trán.
Nhưng…
Đã nói rồi đấy, canh chua cá không cay đâu này?
Túc Miểu cảm thấy bản thân thực đơn thuần, thật sự tin người An Nam "Ăn không cay". Cái này không phải là không cay, rõ ràng trong miệng đều nhanh bốc hỏa rồi, mùi vị kia kích thích khiến tốc độ tiết nước bọt của cô nhanh hơn gấp nhiều lần.
Trên đỉnh đầu không ngừng nhảy ra: muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn.
Quả thực thèm ăn chịu không được, cay ra nước mắt nước mũi cũng không nỡ ngừng chiếc đũa.
Vì vậy, những thực khách trong tiệm liền nhìn thấy Túc Miểu hai mắt đỏ bừng, trong hốc mắt toàn là nước mắt, từng ngụm từng ngụm ăn cá, phảng phất như cá là kẻ thù kiếp trước của cô vậy.
Cho rằng cô đã xảy ra chuyện không vui, chỉ có thể thông qua rượu chè ăn uống quá độ làm giảm bớt đau lòng.
Trong chốc lát, vô số ánh mắt thương tiếc rơi vào trên mặt Túc Miểu.
Mà ngay cả người chất phác như Ngô Hải Thành cũng nhịn không được nữa mở miệng an ủi: "Đồng chí, cô… đừng khóc, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được.”
Túc Miểu ngẩng đầu, có chút ngơ ngác: "…"
Chắc không phải đang cùng cô nói chuyện a? Có lẽ…Không phải đâu.
Cô cúi đầu tiếp tục chiến đấu cùng canh chua cá, chẳng bao lâu sau, cánh môi phấn nộn liền sưng lên một vòng.
Ngô Hải Thành lại nhìn hai mắt của cô, có một loại cân bằng quỷ dị.
Nhìn đi, cô gái xinh đẹp như vậy cũng gặp phải chuyện không như ý, xem mắt thất bại tính là cái gì.
Chính là ánh mắt này làm Lí Ngọc Dung tức đến nổ phổi, âm lượng đột nhiên cất cao: "Ngô Hải Thành! ! ! Anh, anh hơi quá đáng rồi đấy."
Dứt lời, hung hăng trừng mắt nhìn người không hề phát giác ra chuyện gì, Túc Miểu, hừng hực mà bỏ đi ra ngoài.
Ngươi cho rằng cô đang sợ hãi sao? Kỳ thật không phải.
Cô vô cùng thanh tỉnh mà nhận thức được rằng quốc gia này cùng với Đại Thịnh khác nhau lớn nhất ở chỗ, không ai có thể áp đảo tính mạng của cô cùng tôn nghiêm của cô.
Đột nhiên đối mặt với ánh mắt tò mò của nhiều người xa lạ như vậy, cô không sợ, chỉ là nhiều năm qua quy củ cũ đã khắc sâu vào trong xương, mặc dù hiện tại biết rõ cái gọi là áp bức kia, đó là phong kiến, nhưng vẫn như cũ cảm thấy không được tự nhiên.
Cô không thói quen trở thành tiêu điểm trong đám người.
Điều này làm cho cô cảm thấy nguy hiểm.
Túc Miểu kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, bờ môi khẽ mím lại tạo thành một đường thẳng tắp.
Ngón tay vô ý thức vuốt ve quải trượng, đang lúc tâm tình càng lúc càng phát ra sự lo lắng, ghế bị kéo ra từ một cái bàn bên phải cô, phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Bốn người ngồi xuống hai bên, mặt đối mặt.
Hai người phụ nữ trung niên nhiệt tình như lửa, miệng lưỡi bắn ra hoa sen, giới thiệu cho chàng trai bên cạnh tình huống cơ bản của cô gái.
Dù sao cũng là người từng trải, không nói hai câu liền ăn ý mà kiếm cớ rời đi, cho đôi bạn trẻ có thời gian tìm hiểu nhau.
Túc Miểu trên mặt là đường đường chính chính, nhưng trong lòng đã dấy lên ngọn lửa bát quái hừng hực rồi.
Chuyện riêng tư như vậy lại ở trước bàn dân thiên hạ tiến hành ah, nếu chuyện không thành, sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?
Cô tuy lòng hiếu kỳ mạnh, xấu hổ mà liếc trộm dung mạo của hai người, nhất thời lỗ tai dựng lên thẳng tắp đấy.
Chợt nghe thấy cô gái hỏi: "Nếu như chuyện của chúng ta thành, tiền lương của anh vẫn là giao cho mẹ mình giữ hay là giao cho tôi ah. Chủ nhiệm Ngô nói, anh còn có một em trai, em gái đang học ở trường cấp hai, bọn hắn đến trường là do thím cung cấp sao?"
Người con trai trầm mặc, thời gian cũng không dài.
Hắn giọng nói không trôi chảy lắm, người có vẻ thành thật, dăm ba câu đem chuyện gia đình mình nói ra vô cùng triệt để.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu mà so sánh, cô gái kia liền lộ ra vẻ chẳng phải là người chân thành lắm, cũng đặc biệt cường thế. Nghe xong đối phương nói trước khi em trai em gái trưởng thành hắn đều xuất ra một nửa tiền lương cho mẹ, sắc mặt chợt biến.
Cũng không có quá trình chuyển đổi.
"Anh có lầm không a, một tháng chỉ có 48 đồng còn phải phân một nửa ra ngoài? Chủ nhiệm Ngô khen anh tuổi trẻ có bản lĩnh, vào nhà máy hai năm liền được phân nhà, hai ta kết hôn cũng không lo không có chỗ ở, nhưng bà ấy cũng chưa nói còn phải nhịn ăn nhịn mặc ah. Điều kiện của anh như vậy làm thế nào còn không biết xấu hổ đi ra ngoài gây tai họa cho người khác vậy?"
Nhìn chủ nhiệm Ngô kia nhiệt tình như vậy, cô ta còn tưởng rằng Ngô Hải Thành là thân thích nhà mẹ bà ấy đây này.
Không nghĩ tới là thân thích bắn đại bác cũng không tới, xem cô ta là người mù sao.
Người thanh niên miệng lưỡi kém cỏi, sau nửa ngày mới nói: "…Tôi cũng không có giấu diếm. Tình huống trong nhà tôi như thế nào ngay từ đầu đã nói với chủ nhiệm Ngô rồi, nếu làm cho cô hiểu lầm cái gì, tôi cảm thấy thật có lỗi."
"…Cái kia, muốn làm đối tượng cũng không phải là không thể được, chỉ cần anh đáp ứng mỗi tháng tối đa chỉ cho bọn hắn mười đồng, cái khác đều đưa cho tôi, chúng ta liền… "
Cô ta vừa mới nói được đửa câu, Túc Miểu đã lắc đầu.
Quả nhiên, người thanh niên nhìn có vẻ ngốc nghếch kia đã chém đinh chặt sắt cự tuyệt: "Đồng chí Lý, cha tôi mất sớm, mẹ của tôi ngậm đắng nuốt cay đem ba anh em chúng tôi nuôi lớn thành người, tôi không có khả năng vứt bỏ bà ấy không quan tâm đến. Tôi cho rằng chúng ta cũng không thích hợp, như vậy tạm biệt a."
"Muốn nói không thích hợp cũng là tôi nói, Ngô Hải Thành anh dựa vào cái gì mà không nhìn trúng tôi?"
"…Tôi không có xem thường cô…"
"Anh rõ ràng có… "
". . ."
Túc Miểu thích thú lắng nghe.
Vừa vặn nhân viên phục vụ đưa lên canh chua cá, hương thơm của cá cùng với dưa chua quyện vào nhau trong không khí, bốc lên, làm cô không ngừng nuốt nước miếng. Cô không thể chờ đợi được mà gắp một miếng, tương ớt nhàn nhạt nổi trên thịt cá, đầu lưỡi bắt đầu rục rịch.
Mỹ thực trước mắt, còn chỗ nào mà nghe lén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Túc Miểu chậm rãi thưởng thức thịt cá tươi mới, nước canh ở trong miệng toả ra, đầu tiên là chua, còn có chút xíu cay, nhanh chóng lan lên đầu lưỡi, cô chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt tuôn ra trên trán.
Nhưng…
Đã nói rồi đấy, canh chua cá không cay đâu này?
Túc Miểu cảm thấy bản thân thực đơn thuần, thật sự tin người An Nam "Ăn không cay". Cái này không phải là không cay, rõ ràng trong miệng đều nhanh bốc hỏa rồi, mùi vị kia kích thích khiến tốc độ tiết nước bọt của cô nhanh hơn gấp nhiều lần.
Trên đỉnh đầu không ngừng nhảy ra: muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn.
Quả thực thèm ăn chịu không được, cay ra nước mắt nước mũi cũng không nỡ ngừng chiếc đũa.
Vì vậy, những thực khách trong tiệm liền nhìn thấy Túc Miểu hai mắt đỏ bừng, trong hốc mắt toàn là nước mắt, từng ngụm từng ngụm ăn cá, phảng phất như cá là kẻ thù kiếp trước của cô vậy.
Cho rằng cô đã xảy ra chuyện không vui, chỉ có thể thông qua rượu chè ăn uống quá độ làm giảm bớt đau lòng.
Trong chốc lát, vô số ánh mắt thương tiếc rơi vào trên mặt Túc Miểu.
Mà ngay cả người chất phác như Ngô Hải Thành cũng nhịn không được nữa mở miệng an ủi: "Đồng chí, cô… đừng khóc, trên đời này không có chuyện gì là không giải quyết được.”
Túc Miểu ngẩng đầu, có chút ngơ ngác: "…"
Chắc không phải đang cùng cô nói chuyện a? Có lẽ…Không phải đâu.
Cô cúi đầu tiếp tục chiến đấu cùng canh chua cá, chẳng bao lâu sau, cánh môi phấn nộn liền sưng lên một vòng.
Ngô Hải Thành lại nhìn hai mắt của cô, có một loại cân bằng quỷ dị.
Nhìn đi, cô gái xinh đẹp như vậy cũng gặp phải chuyện không như ý, xem mắt thất bại tính là cái gì.
Chính là ánh mắt này làm Lí Ngọc Dung tức đến nổ phổi, âm lượng đột nhiên cất cao: "Ngô Hải Thành! ! ! Anh, anh hơi quá đáng rồi đấy."
Dứt lời, hung hăng trừng mắt nhìn người không hề phát giác ra chuyện gì, Túc Miểu, hừng hực mà bỏ đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro