Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ
Bị Chặn 1
Tứ Đan Phô
2024-09-29 15:20:39
Bảo vệ ở cổng nghe nói cô tìm Tô Ứng Dân thì sững sờ một lúc, mới phản ứng là tìm Tô tổng, bèn chỉ vào trong: "Tòa nhà màu xanh lục ở bên phải, tầng hai."
Diện tích nhà máy đồ chơi Eileen rất lớn, có ba nhà xưởng cao bốn tầng, mà đây còn là nhà máy lớn nhất khu Tăng Ốc Vi này.
Diệp Chiêu đi tới tòa nhà làm việc, không lâu sau đã có người hưng phấn kêu to: "Tiểu Chiêu! Diệp Tiểu Chiêu!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Chiêu quay đầu nhìn, là Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt.
Lý Thụy Hương chạy tới nắm lấy tay Diệp Chiêu: "Cậu tới tìm tôi à? Ký túc xá của bọn tôi không ở trong xưởng, mà ở phía trước."
Dứt lời, Lý Thụy Hương nhỏ giọng cười nói nhỏ với Diệp Chiêu: "Đúng là trùng hợp ghê. Đường điện ở tầng bọn tôi ở bị hỏng, đang sửa, nên tôi và Nguyệt Nguyệt đang định ra ngoài mua kem, không thì không gặp được cậu rồi."
Đúng là trùng hợp thật, Tăng Ốc Vi cũng phải có tới năm sáu xưởng đồ chơi, Diệp Chiêu không ngờ hai bạn học cũ lại làm thuê trong xưởng của ba cô.
Cao Nguyệt Nguyệt vẫn tỏ ra lạnh lùng cao xa: "Cậu tới muộn rồi, xưởng không nhận người nữa, phải chờ tới hè mới tuyển công nhân."
Lý Thụy Hương cũng nói: "Đúng vậy, mấy hôm trước cậu qua đây luôn thì tốt rồi."
Diệp Chiêu cười ngại ngùng: "Tôi tới tìm chú."
"Chú nào vậy?" Lý Thụy Hương thấy có người vội vã đi ra từ văn phòng, bèn lập tức nghênh đón: "Anh Phùng, anh Phùng, còn nhận người nữa không? Em có một bạn học..."
"Không nhận không nhận, hết chỗ rồi."
Anh Phùng từ chối xong, liếc Diệp Chiêu một cái, không khỏi dừng chân.
Diệp Chiêu trông trắng trẻo nõn nà, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt hạnh nhân chớp chớp, dường như biết nói.
Dưới sự phụ trợ của đám công nhân bụi bẩn thì cô như tỏa sáng.
Lý Thụy Hương thấy anh Phùng nhìn chằm chằm Diệp Chiêu, bèn nhân cơ hội nói: "Anh Phùng, anh nghĩ cách giúp bạn học của em đi."
Anh Phùng hỏi Diệp Chiêu: "Biết hát hò không? Loại có thể tham gia các cuộc thi ấy."
Trông anh Phùng này giống người thành thật, mà lại đi hỏi mấy câu kỳ quặc, Diệp Chiêu hỏi vặn lại: "Làm gì?"
Ngữ khí của cô bé này cũng chảnh đấy.
Anh Phùng đang định nói thì bên phía văn phòng vang lên tiếng quát của phụ nữ: "Phùng Chí Viễn, sao anh vẫn đứng ở đó làm gì? Còn không nhanh chóng đi mượn thêm hai thợ điện nữa đi."
Phùng Chí Viễn nghe vậy, vội vã chạy đi, trước đó còn không quên dặn Lý Thụy Hương: "Tối nay cô dẫn bạn tới tìm anh."
"Vâng!" Lý Thụy Hương mừng rỡ gật đầu trả lời.
Người phụ nữ vừa quát to kia đi tới.
Bà ta có mái tóc dài hơi quăn, trông có chút quyền lực.
Bà ta quan sát Diệp Chiêu, rồi nói thẳng: "Không nhận người nữa rồi, mau ra ngoài đi."
Diện tích nhà máy đồ chơi Eileen rất lớn, có ba nhà xưởng cao bốn tầng, mà đây còn là nhà máy lớn nhất khu Tăng Ốc Vi này.
Diệp Chiêu đi tới tòa nhà làm việc, không lâu sau đã có người hưng phấn kêu to: "Tiểu Chiêu! Diệp Tiểu Chiêu!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Chiêu quay đầu nhìn, là Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt.
Lý Thụy Hương chạy tới nắm lấy tay Diệp Chiêu: "Cậu tới tìm tôi à? Ký túc xá của bọn tôi không ở trong xưởng, mà ở phía trước."
Dứt lời, Lý Thụy Hương nhỏ giọng cười nói nhỏ với Diệp Chiêu: "Đúng là trùng hợp ghê. Đường điện ở tầng bọn tôi ở bị hỏng, đang sửa, nên tôi và Nguyệt Nguyệt đang định ra ngoài mua kem, không thì không gặp được cậu rồi."
Đúng là trùng hợp thật, Tăng Ốc Vi cũng phải có tới năm sáu xưởng đồ chơi, Diệp Chiêu không ngờ hai bạn học cũ lại làm thuê trong xưởng của ba cô.
Cao Nguyệt Nguyệt vẫn tỏ ra lạnh lùng cao xa: "Cậu tới muộn rồi, xưởng không nhận người nữa, phải chờ tới hè mới tuyển công nhân."
Lý Thụy Hương cũng nói: "Đúng vậy, mấy hôm trước cậu qua đây luôn thì tốt rồi."
Diệp Chiêu cười ngại ngùng: "Tôi tới tìm chú."
"Chú nào vậy?" Lý Thụy Hương thấy có người vội vã đi ra từ văn phòng, bèn lập tức nghênh đón: "Anh Phùng, anh Phùng, còn nhận người nữa không? Em có một bạn học..."
"Không nhận không nhận, hết chỗ rồi."
Anh Phùng từ chối xong, liếc Diệp Chiêu một cái, không khỏi dừng chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Chiêu trông trắng trẻo nõn nà, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt hạnh nhân chớp chớp, dường như biết nói.
Dưới sự phụ trợ của đám công nhân bụi bẩn thì cô như tỏa sáng.
Lý Thụy Hương thấy anh Phùng nhìn chằm chằm Diệp Chiêu, bèn nhân cơ hội nói: "Anh Phùng, anh nghĩ cách giúp bạn học của em đi."
Anh Phùng hỏi Diệp Chiêu: "Biết hát hò không? Loại có thể tham gia các cuộc thi ấy."
Trông anh Phùng này giống người thành thật, mà lại đi hỏi mấy câu kỳ quặc, Diệp Chiêu hỏi vặn lại: "Làm gì?"
Ngữ khí của cô bé này cũng chảnh đấy.
Anh Phùng đang định nói thì bên phía văn phòng vang lên tiếng quát của phụ nữ: "Phùng Chí Viễn, sao anh vẫn đứng ở đó làm gì? Còn không nhanh chóng đi mượn thêm hai thợ điện nữa đi."
Phùng Chí Viễn nghe vậy, vội vã chạy đi, trước đó còn không quên dặn Lý Thụy Hương: "Tối nay cô dẫn bạn tới tìm anh."
"Vâng!" Lý Thụy Hương mừng rỡ gật đầu trả lời.
Người phụ nữ vừa quát to kia đi tới.
Bà ta có mái tóc dài hơi quăn, trông có chút quyền lực.
Bà ta quan sát Diệp Chiêu, rồi nói thẳng: "Không nhận người nữa rồi, mau ra ngoài đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro