Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ
Bking 1
Tứ Đan Phô
2024-09-29 15:20:39
Dọc đoạn đường này Tiểu Cầm đi theo chị, thấy cô tiêu đi gần một trăm tệ, cô bé lo lắng, nhưng lại không dám nói gì.
Con bé vốn cảm thấy mình là gánh nặng, sợ chị không thể không từ bỏ mình.
Lúc xuống lầu đi mua đồ tắm rửa, đi qua một cửa hàng thực phẩm, thấy dưới hàng rào bụi cây có vứt nhiều lon nước giải khát và một hộp bìa các tông to đã vụn nát, Tiểu Cầm như thấy bảo bối, lập tức chạy tới nhặt.
Mặc dù Diệp Chiêu lớn lên ở cô nhi viện, nhưng từ nhỏ đã không phải lo chuyện ăn mặc, chưa nhặt đồ đồng nát bao giờ.
Thấy em gái cố gắng ôm lon nước với giấy vụn trông hệt như khỉ con nhặt được dưa hấu vẫn không quên ôm chặt quả đào, Diệp Chiêu không kìm được nở nụ cười.
Cô không nỡ làm mất tính tích cực của Tiểu Cầm, đây có lẽ là em gái đang cố gắng chứng minh ý nghĩa tồn tại của mình mà thôi.
Diệp Chiêu khuyên: "Chúng ta đi mua đồ trước, về hãy nhặt."
Tiểu Cầm ngơ ngác lắc đầu: "Không được, để đó xíu nữa bị người ta nhặt mất."
Dứt lời, bìa các tông và lon nước trong tay con bé rơi rào rào xuống đất.
Diệp Chiêu vội vàng nhặt chúng lên, như vậy cũng không tiện mua đồ, cô quyết định dẫn em mang về nhà nghỉ trước.
Lúc đi về nhà nghỉ qua một con hẻm nhỏ, bên tai vang lên tiếng động cơ xe máy "ù ù", còn cả tiếng bước chân đuổi theo với tiếng cười cợt mắng mỏ.
Đèn trong ngõ nhỏ tối mù, đường nhỏ hẹp, lại đúng ở khúc quanh.
Diệp Chiêu kéo em gái lùi ra sau, ai ngờ không kịp, bên tai vang lên tiếng phanh rít chói tai, một con xe máy đâm vào góc tường.
Két!!!! Rầm!
Diệp Chiêu quay lưng lại, che em gái vào trong góc.
Sau lưng vang lên tiếng đánh nhau.
Có người định chạy trốn nhưng bị bắt lại.
Có kẻ còn đang cười.
"Anh Tường! Trả anh xe máy nè! Em nói đùa với bọn nó thôi, anh đừng tưởng thật, đều do thằng Béo hết..."
"Sao lại trách tao hả Khỉ Gầy? Đồ nịnh nọt nhà mày chứ!"
Diệp Chiêu quay đầu nhìn, thấy cậu thiếu niên mà cô thấy cười cợt ban nãy hẳn là Khỉ Gầy, bị một đấm đánh lên khóe miệng, trông không nhẹ, hẳn là rất đau.
Tục ngữ nói không ai giơ tay đánh người mặt cười. Không nể mặt như vậy, Khỉ Gầy không cười nổi, muốn phản kháng lại không dám, chỉ dám dùng chân đá con xe máy nằm kềnh dưới đất.
Cậu ta mới đá một cái, thì đã bị đánh liền mấy phát.
Tận mắt thấy cậu ta bị đánh mắt như nổi ánh sao, Diệp Chiêu sợ tới mức ôm em gái áp sát vào góc tường.
Khỉ Gầy bị đánh cho thành thật, liên tục khóc lóc đầu hàng: "Anh Tường! Anh Tường! Lần sau em không dám nữa! Thật sự không dám nữa!"
Con bé vốn cảm thấy mình là gánh nặng, sợ chị không thể không từ bỏ mình.
Lúc xuống lầu đi mua đồ tắm rửa, đi qua một cửa hàng thực phẩm, thấy dưới hàng rào bụi cây có vứt nhiều lon nước giải khát và một hộp bìa các tông to đã vụn nát, Tiểu Cầm như thấy bảo bối, lập tức chạy tới nhặt.
Mặc dù Diệp Chiêu lớn lên ở cô nhi viện, nhưng từ nhỏ đã không phải lo chuyện ăn mặc, chưa nhặt đồ đồng nát bao giờ.
Thấy em gái cố gắng ôm lon nước với giấy vụn trông hệt như khỉ con nhặt được dưa hấu vẫn không quên ôm chặt quả đào, Diệp Chiêu không kìm được nở nụ cười.
Cô không nỡ làm mất tính tích cực của Tiểu Cầm, đây có lẽ là em gái đang cố gắng chứng minh ý nghĩa tồn tại của mình mà thôi.
Diệp Chiêu khuyên: "Chúng ta đi mua đồ trước, về hãy nhặt."
Tiểu Cầm ngơ ngác lắc đầu: "Không được, để đó xíu nữa bị người ta nhặt mất."
Dứt lời, bìa các tông và lon nước trong tay con bé rơi rào rào xuống đất.
Diệp Chiêu vội vàng nhặt chúng lên, như vậy cũng không tiện mua đồ, cô quyết định dẫn em mang về nhà nghỉ trước.
Lúc đi về nhà nghỉ qua một con hẻm nhỏ, bên tai vang lên tiếng động cơ xe máy "ù ù", còn cả tiếng bước chân đuổi theo với tiếng cười cợt mắng mỏ.
Đèn trong ngõ nhỏ tối mù, đường nhỏ hẹp, lại đúng ở khúc quanh.
Diệp Chiêu kéo em gái lùi ra sau, ai ngờ không kịp, bên tai vang lên tiếng phanh rít chói tai, một con xe máy đâm vào góc tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Két!!!! Rầm!
Diệp Chiêu quay lưng lại, che em gái vào trong góc.
Sau lưng vang lên tiếng đánh nhau.
Có người định chạy trốn nhưng bị bắt lại.
Có kẻ còn đang cười.
"Anh Tường! Trả anh xe máy nè! Em nói đùa với bọn nó thôi, anh đừng tưởng thật, đều do thằng Béo hết..."
"Sao lại trách tao hả Khỉ Gầy? Đồ nịnh nọt nhà mày chứ!"
Diệp Chiêu quay đầu nhìn, thấy cậu thiếu niên mà cô thấy cười cợt ban nãy hẳn là Khỉ Gầy, bị một đấm đánh lên khóe miệng, trông không nhẹ, hẳn là rất đau.
Tục ngữ nói không ai giơ tay đánh người mặt cười. Không nể mặt như vậy, Khỉ Gầy không cười nổi, muốn phản kháng lại không dám, chỉ dám dùng chân đá con xe máy nằm kềnh dưới đất.
Cậu ta mới đá một cái, thì đã bị đánh liền mấy phát.
Tận mắt thấy cậu ta bị đánh mắt như nổi ánh sao, Diệp Chiêu sợ tới mức ôm em gái áp sát vào góc tường.
Khỉ Gầy bị đánh cho thành thật, liên tục khóc lóc đầu hàng: "Anh Tường! Anh Tường! Lần sau em không dám nữa! Thật sự không dám nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro