Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Thôn Bá

Tứ Đan Phô

2024-09-29 15:20:39

Cô đi tòa nhà phía tây, nhìn thoáng qua, mặt tiền là lớp gạch men ốp tường mang đặc màu sắc thời thập niên.

Lầu một mỗi bên trái phải đều có một hộ, nhìn vào trong qua ô cửa sổ thì thấy mỗi hộ có ít nhất ba phòng ở.

Giữa hai hộ là cầu thang đi lên tầng hai.

Nếu cô đoán không sai, hẳn là cũng có hai hộ ở tầng trên.

Cô không thuê nổi hộ ba phòng, chỉ muốn thuê một gian phòng đơn mà thôi.

"Ê thằng câm!" Giọng một người phụ nữ đột nhiên đâm thẳng vào màng tai: "Mày muốn chết à?! Dầu máy mà lại mang tới trước cửa nhà tao? Sao mày không làm ở trước cửa nhà mày đi?!"

Diệp Chiêu quay đầu nhìn, thấy một người phụ nữ trung niên đi dép lê, tóc ngắn ngang vai, đuôi mắt hơi nhướng cao, vẻ mặt hung dữ đang mắng chú Câm kia một chặp.

Chú Câm vốn lạnh lùng với thím Kiều vội vàng nhặt dây xích xe máy dính đầy dầu đặt lên vỏ cứng, vẻ mặt như nói: Không thể dây vào.

Người phụ nữ khiến chú Câm không dám dây vào này hẳn là chủ nhân Tăng Nhị Xảo của tòa lầu phía tây.

Tăng Nhị Xảo liếc nhìn Diệp Chiêu rồi hỏi thím Kiều: "Làm gì thế?"

"Ấy chị Xảo về rồi à? Tôi dẫn khách muốn thuê phòng cho chị đây." Thím Kiều vừa mới nói không quan tâm Tăng Nhị Xảo đã lập tức đổi sắc mặt, bà ta nở nụ cười toe toét nịnh nọt:

"Cô bé này đi xem phòng cả buổi sáng, thế là chọn trúng sân này của chị. Tôi biết, không có phí môi giới đúng không, tôi không cần phí môi giới đâu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tăng Nhị Xảo tay xách một túi rau củ tươi, bà ta quan sát Diệp Chiêu từ trên xuống dưới.

Cô gái này trông trắng trẻo ngoan ngoãn, chỉ là trông không giống người có thể thuê được phòng của bà ta.

Diệp Chiêu thấy vị chủ trọ này trông có vẻ không dễ nói chuyện, nên tính rút lui: "Hình như không phù hợp lắm, cháu định thuê phòng đơn..."

"Lên trước đã." Dứt lời, Tăng Nhị Xảo không chờ bọn họ đáp lời mà đã giẫm bịch bịch lên tầng trước.

Diệp Chiêu ngẩn ra, chẳng lẽ trên tầng hai có phòng đơn cho thuê?

Cô nhìn thím Kiều.

Bà ta đẩy cô: "Vậy lên xem trước đã."

Cầu thang có tay vịn bằng gỗ, lớp sơn màu đỏ đã tróc đi quá nửa.

Diệp Chiêu khẽ dò hỏi thím Kiều: "Sao thím sợ bà ấy vậy?"

Thím Kiều xấu hổ lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng giải thích: "Không phải thím sợ bà ta, mà là không muốn so đo thôi. Trước kia ba của bà ta là thôn bá, bà ta chính là thôn bá của Tăng Ốc Vi chúng ta, con của bà ta là tiểu thôn bá."

Thôn bá?

Diệp Chiêu hiểu, lát nữa tìm cớ nói không thuê nữa là được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Số ký tự: 0