Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ
Xé Sổ Tiết Kiệm
Tứ Đan Phô
2024-09-29 15:20:39
Hệ thống: "Không phải lấy trộm, vậy cô còn lén lén lút lút..."
"Câm mồm!" Lần này đến lượt Diệp Chiêu cảnh cáo: "Đừng cản trở ta làm việc vào thời khắc mẫu chốt."
Hệ thống giận dữ đến mức ngũ quan vặn vẹo: "..."
Diệp Chiêu định đóng ngăn kéo lại thì thấy bác gái đang đánh chửi Diệp Tiểu Cầm trên sân thượng, đây còn là có khách nên đã bớt đi nhiều, những gì Diệp Tiểu Cầm trải qua chính là mô phỏng lại những gì nguyên thân của Diệp Chiêu từng trải qua.
Diệp Chiêu nhìn vết bỏng trên tay, nó do bác gái gây ra khi cô còn bé.
Ký ức của nguyên thân dường như đang thức tỉnh trong dòng máu, cô lôi quyển sổ tiết kiệm màu đỏ ra, xé nát thành từng mảnh, sau đó vo thành một cục ném lên nóc tủ quần áo.
Hệ thống bất đắc dĩ hô lên: "Cô làm vậy là không được!"
Được hay không được là do cô quyết định.
Lấy sổ tiết kiệm chỉ là chuyện nhỏ, Bạch Vận Liên muốn dễ dàng làm mẹ kế của cô, đã từng hỏi cô chưa?
Sau bữa tối, đám đàn ông ngồi tán gẫu trong phòng khách.
Tiếng tivi rất to, tiếng nói chuyện còn to hơn.
Diệp Chiêu tiện tay cầm một quyển sách, ngồi trước bàn học lật xem. Thực ra cô đọc không vào, chỉ đang giả vờ mà thôi.
Nếu tất cả thuận lời, giờ này ngày mai, cô đã ở trên xe lửa rồi.
Hệ thống lải nhải mắng mỏ cô một tràng.
Khoảng thời gian sống chung với hệ thống, Diệp Chiêu đã sớm hiểu tính nết nó, chỉ là một người máy thùng rỗng kêu to, mà lại còn nhỏ tuổi, dỗ dành chút là được rồi.
Ngoài cửa có tiếng động.
Diệp Chiêu quay đầu nhìn thì thấy Bạch Vận Liên cầm một miếng dưa hấu đi vào.
"Tiểu Chiêu, sao con lại ở một mình trong phòng vậy?"
Bạch Vận Liên có mái tóc hơi quăn, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhàn nhạt.
Bà ta đi tới đưa miếng dưa hấu cho Diệp Chiêu: "Con ăn dưa hấu đi, ngọt lắm."
Diệp Chiêu biết đây là viên đạn bọc đường, trong sách thì Bạch Vận Liên chính là một đóa sen trắng thảo mai, thủ đoạn cao hơn bác Hai rất nhiều.
Bà ta không bới móc thói xấu của Diệp Chiêu trước mặt Diệp Định Quốc, nhưng sẽ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Diệp Định Quốc tự bới lỗi con gái mình.
Nguyên thân sinh non, vốn không đủ thông minh, chỉ số EQ cũng không cao, nên dễ bị châm ngòi.
Sau khi Diệp Định Quốc để lại phần lớn gia sản cho con gái kế Bạch Lộ không có mối quan hệ máu mủ, nguyên thân lập tức đi lên con đường hắc hóa không lối về.
Diệp Chiêu gập sách lại, lễ phép mỉm cười.
Thôi cô cố mà ăn viên đạn bọc đường này trước vậy.
Cô nhận miếng dưa hấu, rồi khẽ nói: "Cảm ơn dì Bạch."
"Câm mồm!" Lần này đến lượt Diệp Chiêu cảnh cáo: "Đừng cản trở ta làm việc vào thời khắc mẫu chốt."
Hệ thống giận dữ đến mức ngũ quan vặn vẹo: "..."
Diệp Chiêu định đóng ngăn kéo lại thì thấy bác gái đang đánh chửi Diệp Tiểu Cầm trên sân thượng, đây còn là có khách nên đã bớt đi nhiều, những gì Diệp Tiểu Cầm trải qua chính là mô phỏng lại những gì nguyên thân của Diệp Chiêu từng trải qua.
Diệp Chiêu nhìn vết bỏng trên tay, nó do bác gái gây ra khi cô còn bé.
Ký ức của nguyên thân dường như đang thức tỉnh trong dòng máu, cô lôi quyển sổ tiết kiệm màu đỏ ra, xé nát thành từng mảnh, sau đó vo thành một cục ném lên nóc tủ quần áo.
Hệ thống bất đắc dĩ hô lên: "Cô làm vậy là không được!"
Được hay không được là do cô quyết định.
Lấy sổ tiết kiệm chỉ là chuyện nhỏ, Bạch Vận Liên muốn dễ dàng làm mẹ kế của cô, đã từng hỏi cô chưa?
Sau bữa tối, đám đàn ông ngồi tán gẫu trong phòng khách.
Tiếng tivi rất to, tiếng nói chuyện còn to hơn.
Diệp Chiêu tiện tay cầm một quyển sách, ngồi trước bàn học lật xem. Thực ra cô đọc không vào, chỉ đang giả vờ mà thôi.
Nếu tất cả thuận lời, giờ này ngày mai, cô đã ở trên xe lửa rồi.
Hệ thống lải nhải mắng mỏ cô một tràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng thời gian sống chung với hệ thống, Diệp Chiêu đã sớm hiểu tính nết nó, chỉ là một người máy thùng rỗng kêu to, mà lại còn nhỏ tuổi, dỗ dành chút là được rồi.
Ngoài cửa có tiếng động.
Diệp Chiêu quay đầu nhìn thì thấy Bạch Vận Liên cầm một miếng dưa hấu đi vào.
"Tiểu Chiêu, sao con lại ở một mình trong phòng vậy?"
Bạch Vận Liên có mái tóc hơi quăn, trên người tỏa ra mùi nước hoa nhàn nhạt.
Bà ta đi tới đưa miếng dưa hấu cho Diệp Chiêu: "Con ăn dưa hấu đi, ngọt lắm."
Diệp Chiêu biết đây là viên đạn bọc đường, trong sách thì Bạch Vận Liên chính là một đóa sen trắng thảo mai, thủ đoạn cao hơn bác Hai rất nhiều.
Bà ta không bới móc thói xấu của Diệp Chiêu trước mặt Diệp Định Quốc, nhưng sẽ âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, làm cho Diệp Định Quốc tự bới lỗi con gái mình.
Nguyên thân sinh non, vốn không đủ thông minh, chỉ số EQ cũng không cao, nên dễ bị châm ngòi.
Sau khi Diệp Định Quốc để lại phần lớn gia sản cho con gái kế Bạch Lộ không có mối quan hệ máu mủ, nguyên thân lập tức đi lên con đường hắc hóa không lối về.
Diệp Chiêu gập sách lại, lễ phép mỉm cười.
Thôi cô cố mà ăn viên đạn bọc đường này trước vậy.
Cô nhận miếng dưa hấu, rồi khẽ nói: "Cảm ơn dì Bạch."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro