Thập Niên 90: Đáp Thật Hỏi Vặn, Vừa Phá Án Vừa Hóng Drama
Chương 2
Kỷ Đông
2024-05-11 21:39:52
Nét mặt của người đàn ông kia hiện lên vẻ có hơi xấu hổ nhưng nói năng lại rất dõng dạc: "Quan trọng là tôi có kiến thức đầy đầu, mấy tên oắt vừa mới thi lên đại học sao có thể sánh bằng được!"
Dung Y gật đầu: "Lời nói trên không chứng tỏ đó cũng là suy nghĩ của phóng viên, chúng ta phỏng vấn người dân kế tiếp nào..."
...
Hạ Hưng Đông đứng trong sân khom lưng đánh giày, vừa qua năm mới, trong thôn đều là xác pháo trộn lẫn với bùn đất vàng, đôi giày đã trở nên bẩn không chịu nổi, trông giống như đôi giày cũ mà Dung Y mang tới đây.
Nhưng trước đây anh ta chưa từng đến nông thôn, từ trước đến nay ekip của chương trình “Những câu chuyện kỳ lạ” như bọn họ đều rất rảnh rỗi, không biết vì sao cấp trên lại bảo anh ta đi theo đồng nghiệp mới là Dung Y xuống nông thôn, còn điều tra một tin tức không được quan tâm nhiều như vậy.
Anh ta nhìn về phía cửa sổ, Dung Y đang ăn thức ăn do nhân vật chính của tin tức nấu là Lý Quế Anh ở trong phòng.
Dung Y ăn một miếng lớn, giơ ngón tay cái lên với Lý Quế Anh: "Bà nội, bà làm món mì hầm cải trắng này ngon quá!"
Lý Quế Anh hiền lành cười cười, nhìn cô gái như búp bê sứ này ăn cơm chính là một kiểu hưởng thụ.
Dung Y nhìn vành mắt thâm quầng của Lý Quế Anh, cảm thấy có chút đau lòng: "Bà nội, đêm nay bà ngủ một giấc thật ngon đi, con và đồng nghiệp sẽ trông chừng cho.”
Tuy rằng cô cũng không quen với hoàn cảnh ở nông thôn cho lắm, nhưng chồng con của bà cụ này đều là liệt sĩ, dù thế nào cũng phải giải quyết chuyện này cho bà cụ.
Trong mắt Lý Quế Anh lấp lánh nước mắt: "Cám ơn các con nhiều, các con đúng thật là những đứa trẻ ngoan, lại còn sửa nhà, mang đồ bổ cho bà nữa."
Dung Y cười cười, mở miệng ăn tiếp.
Hạ Hưng Đông đánh giày xong, nháy mắt với Dung Y, ý bảo cô đi ra.
Cánh cửa được đóng lại, ngăn cách âm thanh với bên trong, Hạ Hưng Đông nói: "Tôi nghi ngờ là do trưởng thôn giở trò, ông ta lợi dụng chuyện này để hấp dẫn nhiều người đến đây, sau khi vào thôn sẽ thu tiền ra vào, ngay cả chúng ta mà cũng thu, còn trực tiếp coi chúng ta là biển quảng cáo sống nữa.”
Dung Y gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy.”
"Tôi biết trong lòng cô thấy không thoải mái, nhưng chúng ta tới đây là để giải quyết chuyện này, trời sắp tối rồi, buổi tối chúng ta đừng ngủ, trực tiếp ngồi canh ở bên ngoài chuồng bò bắt người có được không?"
Dung Y gật đầu: "Lời nói trên không chứng tỏ đó cũng là suy nghĩ của phóng viên, chúng ta phỏng vấn người dân kế tiếp nào..."
...
Hạ Hưng Đông đứng trong sân khom lưng đánh giày, vừa qua năm mới, trong thôn đều là xác pháo trộn lẫn với bùn đất vàng, đôi giày đã trở nên bẩn không chịu nổi, trông giống như đôi giày cũ mà Dung Y mang tới đây.
Nhưng trước đây anh ta chưa từng đến nông thôn, từ trước đến nay ekip của chương trình “Những câu chuyện kỳ lạ” như bọn họ đều rất rảnh rỗi, không biết vì sao cấp trên lại bảo anh ta đi theo đồng nghiệp mới là Dung Y xuống nông thôn, còn điều tra một tin tức không được quan tâm nhiều như vậy.
Anh ta nhìn về phía cửa sổ, Dung Y đang ăn thức ăn do nhân vật chính của tin tức nấu là Lý Quế Anh ở trong phòng.
Dung Y ăn một miếng lớn, giơ ngón tay cái lên với Lý Quế Anh: "Bà nội, bà làm món mì hầm cải trắng này ngon quá!"
Lý Quế Anh hiền lành cười cười, nhìn cô gái như búp bê sứ này ăn cơm chính là một kiểu hưởng thụ.
Dung Y nhìn vành mắt thâm quầng của Lý Quế Anh, cảm thấy có chút đau lòng: "Bà nội, đêm nay bà ngủ một giấc thật ngon đi, con và đồng nghiệp sẽ trông chừng cho.”
Tuy rằng cô cũng không quen với hoàn cảnh ở nông thôn cho lắm, nhưng chồng con của bà cụ này đều là liệt sĩ, dù thế nào cũng phải giải quyết chuyện này cho bà cụ.
Trong mắt Lý Quế Anh lấp lánh nước mắt: "Cám ơn các con nhiều, các con đúng thật là những đứa trẻ ngoan, lại còn sửa nhà, mang đồ bổ cho bà nữa."
Dung Y cười cười, mở miệng ăn tiếp.
Hạ Hưng Đông đánh giày xong, nháy mắt với Dung Y, ý bảo cô đi ra.
Cánh cửa được đóng lại, ngăn cách âm thanh với bên trong, Hạ Hưng Đông nói: "Tôi nghi ngờ là do trưởng thôn giở trò, ông ta lợi dụng chuyện này để hấp dẫn nhiều người đến đây, sau khi vào thôn sẽ thu tiền ra vào, ngay cả chúng ta mà cũng thu, còn trực tiếp coi chúng ta là biển quảng cáo sống nữa.”
Dung Y gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy.”
"Tôi biết trong lòng cô thấy không thoải mái, nhưng chúng ta tới đây là để giải quyết chuyện này, trời sắp tối rồi, buổi tối chúng ta đừng ngủ, trực tiếp ngồi canh ở bên ngoài chuồng bò bắt người có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro