Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 10

2024-10-01 18:00:02

Tùng Kỳ thật lòng suy nghĩ cho bạn tốt, cho dù biết đối phương không thích nghe nhưng vẫn nói lời khuyên.

“Tớ cảm thấy trước tiên đừng mang người về nhà, dì Ngô và dì Hoàng rất lắm mồm, nhất định sẽ ồn ào khắp nơi, vạn nhất đoạn tình yêu này không thành...... cậu nói đúng không?

Khóe miệng Khúc Miêu Miêu đang cong chậm rãi rũ xuống, nhìn Tùng Kỳ không nói lời nào.

Cô ta không thích nghe người ta nói chuyện xui xẻo.

Nhất là người nói lời xui này là Tùng Kỳ.

Tuy Tùng Kỳ không rõ mình và Lục Thành vốn nên trở thành một đôi thần tiên quyến lữ.

Nhưng cô ta biết.

Cô ta đã chứng kiến hai người ân ái cỡ nào, Lục Thành cưng chiều Tùng Kỳ cỡ nào.

Đối mặt với cố chủ, Khúc Miêu Miêu khó tránh khỏi thiếu sức mạnh.

Bởi vậy, bất cứ một câu nói dù không mang theo khuynh hướng nào của Tùng Kỳ lọt vào tai cô ta, dường như đều có thể diễn sinh ra ý tứ khác.

Khúc Miêu Miêu không thích miên man suy nghĩ, nhưng lại không khống chế được.

Cô ta cũng không thể không có nguyên do tuyệt giao với Tùng Kỳ.

Cô ta sợ.

Sợ mình trở mặt với Tùng Kỳ, Tùng Kỳ không hề cố kỵ giành lấy Lục Thành.

Chỉ có khi hai người là bạn tốt, Tùng Kỳ mới không liếc Lục Thành nhiều thêm một cái, chỉ cần mình không hẹn hò luôn gọi Tùng Kỳ như trước, Tùng Kỳ và Lục Thành sẽ không có cơ hội quen biết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khúc Miêu Miêu vừa hoài nghi Tùng Kỳ sẽ cướp Lục Thành, vừa tin tưởng cô không nhìn cỏ gần hang.

Nghĩ đến đây, Khúc Miêu Miêu nhanh chóng điều chỉnh phương thức ở chung với Tùng Kỳ.

"Biết cậu là vì tốt cho tớ, nhưng tớ có lòng tin với anh ấy, tiows và anh ấy cùng chung chí hướng, tớ nói gì anh ấy cũng có thể nói tiếp, tớ ngóng trông đoạn tình cảm này có thể đi tiếp. Về phần mấy người dì Hoàng muốn nói gì thì nói đi, tớ sống cuộc sống của mình, nói chuyện yêu đương mình thích, một là không trái pháp luật, hai là không phạm tội, tớ vì sao bởi vì các bà ấy mà khiến cho bạn trai trốn tránh?"

Tùng Kỳ đầu tiên sửng sốt, sau đó cười nói: "Miêu Miêu, cậu sớm nên nghĩ như vậy. Trường nội trú có tác dụng thay đổi tính cách con người nhiều như vậy sao?”

Đổi lại Khúc Miêu Miêu trước kia, khẳng định cúi đầu không quyết định được chủ ý, ai lớn tiếng cô ta sẽ nghe người đó, nào nói ra được loại lời "Không sống trong miệng lưỡi người khác" này.

Khúc Miêu Miêu cười.

“Không nói chuyện nữa, tớ về nhà ngủ một giấc trước.”

Tùng Kỳ vẫy vẫy móng vuốt, cười híp mắt nói: "Ừ, có rảnh thì tìm tớ chơi.”

Khúc Miêu Miêu: "... Được.”

Khúc Miêu Miêu đi vào hành lang, bước chân lên cầu thang, nụ cười trên mặt chợt thu lại.

Dưới lầu, Tùng Kỳ nhìn ra được tính cách Khúc Miêu Miêu sau khi rơi xuống nước đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô sao có thể nghĩ đến Khúc Miêu Miêu bây giờ là Khúc Miêu Miêu của hơn hai mươi năm sau.

Ngược lại cảm thấy cô ta càng ngày càng có chủ kiến so với bộ dáng rầu rĩ trước kia thì tốt hơn nhiều.

Cô ngâm nga hát, tiếp tục tưới mấy chậu hoa cúc chưa tưới xong.

Sau đó trở về phòng thay quần áo.

Tùng Kỳ học tập không tốt, nhưng đối với cách ăn mặc dường như từ nhỏ đã có bản lĩnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đều là trang điểm, đều là mỹ phẩm giống nhau, cô có thể trang điểm đẹp hơn người khác. Cùng một bộ quần áo bình thường không có gì đặc biệt, tùy tiện giẫm lên máy may, là có thể sửa ra hoa.

Một số cô gái cùng tuổi trong tòa nhà gia đình Tùng Kỳ cũng thích.

Các cô ấy đưa quần áo cũ tới cửa nhờ Tùng Kỳ sửa, Tùng Kỳ cũng sẽ giúp.

Nhưng trong khu nhà cũng không có loại người da mặt dày vô biên này, nghe thấy cô không thu tiền thì sau khi qua một lần sẽ ngượng ngùng tới cửa.

Còn có người đề nghị Tùng Kỳ thu phí sửa chữa, nhưng Tùng Kỳ từ chối.

Sửa quần áo làm thủ công chỉ là sở thích mà thôi, cô tự nhận nửa bình nước vang leng keng, nào dám lừa tiền người ta.

Đừng thấy Tùng Kỳ thích ăn mặc, thật ra cô gần như không tốn nhiều tiền vào việc này.

Tiền lương phúc lợi của nhà máy thuốc của cô không tệ, năm 94 khi vào nhà máy, Tùng Kỳ mỗi tháng nhận 170 có thể tiết kiệm 100, năm thứ hai tăng lên 240 tiết kiệm được nhiều hơn, năm nay hiệu quả và lợi ích của nhà máy thuốc vẫn không tồi, Tùng Kỳ có thể lấy 280, mỗi tháng cố định tiết kiệm 200.

Bình thường ăn ở nhà máy, không tốn bao nhiêu tiền.

Quần áo mới trên người làm cho người ta hai mắt tỏa sáng hoặc là quần áo cũ sửa lại đa dạng, hoặc là kéo vải tự mình may một tháng tốn chừng hai mươi đồng đã là đỉnh.

Người trong nhà biết chuyện trong nhà.

Hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh từ khi ngộ ra con gái không thể giống như bọn họ dựa vào đọc sách cải mệnh, tương lai đại khái không kiếm được nhiều tiền thì nhắc tới tầm quan trọng của việc tiết kiệm tiền trước thời hạn.

Cố ý lấy các dì có kinh tế không tự do bên cạnh để làm ví dụ.

Không thể không nói, người đến tuổi trung niên trong tay không có tiền có thể tự do chi phối, mỗi ngày chỉ vì mấy củ hành tỏi mà tức giận cãi nhau thậm chí đánh nhau thật sự quá kinh hãi cũng quá sâu sắc.

Tùng Kỳ hoàn toàn không dám tưởng tượng mình già sẽ sống mệt mỏi như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Số ký tự: 0