Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 20
2024-10-01 18:00:02
"Con à, nếu như con đã biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của mình, Miêu Miêu lại hết lần này đến lần khác không tôn trọng con, vậy con nên tự hỏi mình, có phải tình bạn của các con không quan trọng như con nghĩ hay không?"
“Làm sao có thể?”
Tùng Kỳ lập tức phản bác: "Miêu Miêu ngoài con ra không có bạn bè nào khác, cậu ấy không thể giống như mẹ nói.”
Sắc mặt Hứa Tuệ Anh vẫn như thường.
Ngữ khí không nhanh không chậm: "Hai con lúc cùng đi học Miêu Miêu hướng nội không thích nói chuyện, đúng là chỉ chơi thân với con. Nhưng con bé đã lên ba năm đại học, chẳng lẽ ngoại trừ con, sẽ không thể có bạn mới?
Tùng Kỳ bĩu môi, không thể phản bác.
Cả người ỉu xìu.
Hứa Tuệ Anh am hiểu sâu sắc biện pháp giao lưu với Tùng Kỳ, thấy cô không có sức phản bác thì biết cô bắt đầu động não suy nghĩ.
Không áp đặt suy nghĩ chủ quan của mình nữa.
Thay vào đó, chọn cách nhẹ nhàng hơn để nói với cô: "Con có phải là người bạn duy nhất của cô ấy hay không, với cô ấy tôn trọng hay không tôn trọng con không thể cân bằng nhau. Con gái à, tính cách của mỗi người sẽ thay đổi theo thời gian, theo người và sự việc gặp phải sau này. Một số người bạn có thể đi cùng nhau rất lâu, một số người nửa đường sẽ rời đi. Mẹ đương nhiên không phải nói Miêu Miêu nhất định có tâm tư không tốt đối với con, mẹ không biết chi tiết hai người ở chung, nhưng chính con nên cảm nhận được, đúng không? Mẹ tin tưởng con có thể dùng tâm phân biệt được."
Dứt lời, Hứa Tuệ Anh vỗ vỗ cái đầu quăn lộn xộn của Tùng Kỳ, đi ra cửa, để lại cho cô không gian suy nghĩ một mình.
Hứa Tuệ Anh không có tâm đắc nào về mặt giáo dục con cái.
Bà và chồng đều không được người hoan nghênh trong gia đình, biện pháp hai người đối xử với Tùng Kỳ gần như là nhắm hai mắt tìm tòi ra.
Bọn họ từng hy vọng cha mẹ anh em đối xử với mình thế nào, sẽ phóng loại "hy vọng" này lên người Tùng Kỳ.
Yêu cô, nuôi cô, dạy cô, bảo vệ cô, cho cô đủ tự do và tín nhiệm.
Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, để cho con gái hạnh phúc vui vẻ trưởng thành thật ra chính là đang bù đắp nửa đời trước đen tối bất hạnh của mình.
Đối với hai người mà nói, đứa nhỏ chỉ cần không đi ra ngoài lêu lổng, không kết giao với người chạm đến giới hạn pháp luật và đạo đức, bọn họ sẽ không khoa tay múa chân với cuộc sống của cô, đâm ngang một đòn.
Đây cũng là nguyên nhân Tùng Kỳ và Khúc Miêu Miêu chơi rất thân, quan hệ giữa nhà họ và Khúc gia lại rất bình thường.
Thật sự là do nhà họ Khúc quá không chịu nổi.
Dục vọng khống chế của Cảnh Hựu Cầm đối với con cái đối với chồng quả thực kinh người.
Đối nhân xử thế, hai gia đình chưa bao giờ cùng một đường.
Lúc trước vì Tùng Kỳ giúp Miêu Miêu yểm hộ, trong lòng Cảnh Hựu Cầm rất không thoải mái.
Bà ta không thoải mái lại không nói thẳng, giống như châm bông, thình lình đâm người một cái.
Gặp người sẽ nói giỡn, nói Tùng Kỳ dẫn Miêu Miêu đi lệch, không nói đủ sẽ không về phòng, nhưng lại không nói trước mặt Hứa Tuệ Anh, nếu không Hứa Tuệ Anh khẳng định sẽ không khách khí oán hận trở về.
Cũng may hàng xóm đều không mù.
Tính cách Tùng Kỳ thế nào?
Tuy rằng thích chạy ra bên ngoài, nhưng không phải tới công viên xem câu cá thì cũng là đi dạo dọc theo sông, cô có thể nhìn chằm chằm đóa hoa nửa giờ, mỗi lần ra ngoài bên người đều sẽ có một đám người đi theo, gặp được chú dì trong viện sẽ lễ phép trò chuyện hai câu, thẳng thắn vô tư, nhiều lắm cũng chỉ nói một câu "Thích chơi không chịu lớn lên".
Sẽ không có ai cảm thấy cô và bạn bè không đứng đắn lêu lổng.
Mà Miêu Miêu thì khác.
Vì không để Cảnh Hựu Cầm biết, mỗi lần ra cửa đều lén lút che che giấu giấu, thấy người quen sẽ trốn rất nhanh, hơn nữa lúc bị bắt gặp cô ta sẽ gần như luôn đi cùng một chàng trai, số lần càng nhiều, dần dần sẽ có lời nói xấu.
Cho nên nói về phong bình của hai cô gái ở khu nhà gia đình, Tùng Kỳ và Miêu Miêu Khúc gia hoàn toàn ngược lại.
Hứa Tuệ Anh không muốn nghĩ xấu đến đứa nhỏ bà nhìn từ nhỏ tới lớn, nhưng việc Miêu Miêu làm, lại quả thật làm cho người ta không nhịn được suy nghĩ nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra tâm trạng của cô ta, Hứa Tuệ Anh ngay cả TV cũng không xem nổi, dứt khoát đến sân bên cạnh tìm Tùng Trí Uyên.
Mà Khúc gia lầu ba.
Khúc Miêu Miêu đang phụ đạo cho em trai em gái làm bài tập, Cảnh Hựu Cầm giống như giám sát canh giữ ở bên cạnh, ba chị em quả thực như ngồi trên đống lửa.
“Mẹ, mẹ có thể ra ngoài không, mẹ ở đây khiến cho chúng con khẩn trương.”
Con trai độc nhất của Khúc gia, Khúc Tư Nguyên bất mãn than thở.
Cảnh Hựu Cầm không hiểu: "Sao lại ảnh hưởng đến con, mẹ không nói chuyện, các con học của các con, mẹ xem của mẹ.”
Cả nhà đều sợ Cảnh Hựu Cầm, Khúc Tư Nguyên lại không sợ, giọng vịt đực phản bác: "Mẹ ngồi ở chỗ này đã là ảnh hưởng đến chúng con, mẹ mau ra ngoài xem TV, mau ra ngoài, mau ra ngoài mau ra ngoài!"
Vừa nói còn vừa đứng lên đẩy Cảnh Hựu Cầm.
“Được được được, mẹ ra ngoài là được.”
"Học tập mệt mỏi không, mắt có nhức không, trong nồi có hâm nóng canh gan heo, mẹ bưng cho con một chén nhéi?"
Cảnh Hựu Cầm cười híp mắt, không tức giận chút nào, lại còn cảm thấy con trai còn nhỏ tuổi đã rất có chủ kiến!
Khúc Tư Nguyên: "Không cần, con không ăn thứ đó, mẹ đừng tới quấy rầy con làm bài là được rồi.”
"Hắc, thằng nhóc thúi!"
“Làm sao có thể?”
Tùng Kỳ lập tức phản bác: "Miêu Miêu ngoài con ra không có bạn bè nào khác, cậu ấy không thể giống như mẹ nói.”
Sắc mặt Hứa Tuệ Anh vẫn như thường.
Ngữ khí không nhanh không chậm: "Hai con lúc cùng đi học Miêu Miêu hướng nội không thích nói chuyện, đúng là chỉ chơi thân với con. Nhưng con bé đã lên ba năm đại học, chẳng lẽ ngoại trừ con, sẽ không thể có bạn mới?
Tùng Kỳ bĩu môi, không thể phản bác.
Cả người ỉu xìu.
Hứa Tuệ Anh am hiểu sâu sắc biện pháp giao lưu với Tùng Kỳ, thấy cô không có sức phản bác thì biết cô bắt đầu động não suy nghĩ.
Không áp đặt suy nghĩ chủ quan của mình nữa.
Thay vào đó, chọn cách nhẹ nhàng hơn để nói với cô: "Con có phải là người bạn duy nhất của cô ấy hay không, với cô ấy tôn trọng hay không tôn trọng con không thể cân bằng nhau. Con gái à, tính cách của mỗi người sẽ thay đổi theo thời gian, theo người và sự việc gặp phải sau này. Một số người bạn có thể đi cùng nhau rất lâu, một số người nửa đường sẽ rời đi. Mẹ đương nhiên không phải nói Miêu Miêu nhất định có tâm tư không tốt đối với con, mẹ không biết chi tiết hai người ở chung, nhưng chính con nên cảm nhận được, đúng không? Mẹ tin tưởng con có thể dùng tâm phân biệt được."
Dứt lời, Hứa Tuệ Anh vỗ vỗ cái đầu quăn lộn xộn của Tùng Kỳ, đi ra cửa, để lại cho cô không gian suy nghĩ một mình.
Hứa Tuệ Anh không có tâm đắc nào về mặt giáo dục con cái.
Bà và chồng đều không được người hoan nghênh trong gia đình, biện pháp hai người đối xử với Tùng Kỳ gần như là nhắm hai mắt tìm tòi ra.
Bọn họ từng hy vọng cha mẹ anh em đối xử với mình thế nào, sẽ phóng loại "hy vọng" này lên người Tùng Kỳ.
Yêu cô, nuôi cô, dạy cô, bảo vệ cô, cho cô đủ tự do và tín nhiệm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên một ý nghĩa nào đó mà nói, để cho con gái hạnh phúc vui vẻ trưởng thành thật ra chính là đang bù đắp nửa đời trước đen tối bất hạnh của mình.
Đối với hai người mà nói, đứa nhỏ chỉ cần không đi ra ngoài lêu lổng, không kết giao với người chạm đến giới hạn pháp luật và đạo đức, bọn họ sẽ không khoa tay múa chân với cuộc sống của cô, đâm ngang một đòn.
Đây cũng là nguyên nhân Tùng Kỳ và Khúc Miêu Miêu chơi rất thân, quan hệ giữa nhà họ và Khúc gia lại rất bình thường.
Thật sự là do nhà họ Khúc quá không chịu nổi.
Dục vọng khống chế của Cảnh Hựu Cầm đối với con cái đối với chồng quả thực kinh người.
Đối nhân xử thế, hai gia đình chưa bao giờ cùng một đường.
Lúc trước vì Tùng Kỳ giúp Miêu Miêu yểm hộ, trong lòng Cảnh Hựu Cầm rất không thoải mái.
Bà ta không thoải mái lại không nói thẳng, giống như châm bông, thình lình đâm người một cái.
Gặp người sẽ nói giỡn, nói Tùng Kỳ dẫn Miêu Miêu đi lệch, không nói đủ sẽ không về phòng, nhưng lại không nói trước mặt Hứa Tuệ Anh, nếu không Hứa Tuệ Anh khẳng định sẽ không khách khí oán hận trở về.
Cũng may hàng xóm đều không mù.
Tính cách Tùng Kỳ thế nào?
Tuy rằng thích chạy ra bên ngoài, nhưng không phải tới công viên xem câu cá thì cũng là đi dạo dọc theo sông, cô có thể nhìn chằm chằm đóa hoa nửa giờ, mỗi lần ra ngoài bên người đều sẽ có một đám người đi theo, gặp được chú dì trong viện sẽ lễ phép trò chuyện hai câu, thẳng thắn vô tư, nhiều lắm cũng chỉ nói một câu "Thích chơi không chịu lớn lên".
Sẽ không có ai cảm thấy cô và bạn bè không đứng đắn lêu lổng.
Mà Miêu Miêu thì khác.
Vì không để Cảnh Hựu Cầm biết, mỗi lần ra cửa đều lén lút che che giấu giấu, thấy người quen sẽ trốn rất nhanh, hơn nữa lúc bị bắt gặp cô ta sẽ gần như luôn đi cùng một chàng trai, số lần càng nhiều, dần dần sẽ có lời nói xấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên nói về phong bình của hai cô gái ở khu nhà gia đình, Tùng Kỳ và Miêu Miêu Khúc gia hoàn toàn ngược lại.
Hứa Tuệ Anh không muốn nghĩ xấu đến đứa nhỏ bà nhìn từ nhỏ tới lớn, nhưng việc Miêu Miêu làm, lại quả thật làm cho người ta không nhịn được suy nghĩ nhiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra tâm trạng của cô ta, Hứa Tuệ Anh ngay cả TV cũng không xem nổi, dứt khoát đến sân bên cạnh tìm Tùng Trí Uyên.
Mà Khúc gia lầu ba.
Khúc Miêu Miêu đang phụ đạo cho em trai em gái làm bài tập, Cảnh Hựu Cầm giống như giám sát canh giữ ở bên cạnh, ba chị em quả thực như ngồi trên đống lửa.
“Mẹ, mẹ có thể ra ngoài không, mẹ ở đây khiến cho chúng con khẩn trương.”
Con trai độc nhất của Khúc gia, Khúc Tư Nguyên bất mãn than thở.
Cảnh Hựu Cầm không hiểu: "Sao lại ảnh hưởng đến con, mẹ không nói chuyện, các con học của các con, mẹ xem của mẹ.”
Cả nhà đều sợ Cảnh Hựu Cầm, Khúc Tư Nguyên lại không sợ, giọng vịt đực phản bác: "Mẹ ngồi ở chỗ này đã là ảnh hưởng đến chúng con, mẹ mau ra ngoài xem TV, mau ra ngoài, mau ra ngoài mau ra ngoài!"
Vừa nói còn vừa đứng lên đẩy Cảnh Hựu Cầm.
“Được được được, mẹ ra ngoài là được.”
"Học tập mệt mỏi không, mắt có nhức không, trong nồi có hâm nóng canh gan heo, mẹ bưng cho con một chén nhéi?"
Cảnh Hựu Cầm cười híp mắt, không tức giận chút nào, lại còn cảm thấy con trai còn nhỏ tuổi đã rất có chủ kiến!
Khúc Tư Nguyên: "Không cần, con không ăn thứ đó, mẹ đừng tới quấy rầy con làm bài là được rồi.”
"Hắc, thằng nhóc thúi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro