Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 34
2024-10-01 18:00:02
Tùng Kỳ là người có hơi rửng mỡ.
Đã nghĩ là làm.
Rất quyết đoán, cũng rất qua loa.
Thật ra càng nhiều nguyên nhân là cô chán vì tâm thái mất cân bằng mà không ngừng rơi vào tình tiết quỷ đả tường.
Cô muốn mau chóng thoát khỏi trạng thái không vui này, mà tình bạn mười năm lại lôi kéo lý trí của cô, lúc này mới bất chấp tất cả.
Trực tiếp làm đến giới hạn bản thân có thể thừa nhận.
Mà không phải từng bước từng bước bị Miêu Miêu khống chế, lại bị đẩy đi tới một bước không thể nhẫn nhịn nhất.
Cô quả thật không thích động não, nhưng đó chỉ giới hạn trong học tập.
Trong giao tiếp, Tùng Kỳ chưa bao giờ ngốc.
Trên người Khúc Miêu Miêu có gì đó không đúng, không phải cô không ý thức được.
Chỉ là không hiểu được, nghĩ không thông, không hiểu vì sao đột nhiên lại thay đổi.
Thêm nữa ngoại trừ lừa cô ra ngoài kết giao bạn mới dường như cũng không làm gì khác.
Trên một mức độ lớn nhất, hai lần bộc bạch tiếng lòng của Khúc Miêu Miêu quả thật khiến Tùng Kỳ do dự, đối phương kéo lồng ngực của mình ra, lộ ra máu tươi đầm đìa bên trong, mùi máu tươi đúng là làm cho người ta muốn chạy trốn, nhưng quá mức chân thật, lại làm cho người ta mềm lòng.
Đêm khuya yên tĩnh, Tùng Kỳ thật ra có thể hiểu được cái mà cô ta gọi là lòng tự ti.
Tựa như mỗi lần chú dì trêu chọc ba mẹ là hai sinh viên tài cao dạy nhiều sinh viên đại học như thế, lại không thể làm gì được cô, còn không bằng Miêu Miêu tự mình học tập thi cử tốt, Tùng Kỳ cũng chỉ nhếch miệng cười ngây ngô hoàn toàn không thèm để ý.
Thạt ra nói là không thèm để ý, chỉ có bản thân biết.
Hiện tại cảm giác của Tùng Kỳ với Khúc Miêu Miêu vô cùng mâu thuẫn, rất giống một ngày trước khi tìm Phùng Thư Thư giằng co chứng thực.
Nhưng có một chuyện chắc chắn.
Một khi xác định hai người không hợp, đối phương đã làm chuyện không phù hợp với mình, Tùng Kỳ sẽ nhanh chóng rời xa.
Như Phùng Thư Thư.
Niềm vui đã từng là chân thật, các cô thật sự là bạn tốt, Tùng Kỳ sẽ không nói xấu Phùng Thư Thư khắp nơi. Nhưng sau đó ác ý Phùng Thư Thư với cô cũng là chân thật, cho nên Tùng Kỳ cũng sẽ không đồng tình khi cô ta bị côn đồ bắt nạt tới mang thai, rồi không thể không nghỉ học kết hôn.
Hiện tại cô đang ở điểm giới hạn nhẫn nại với Khúc Miêu Miêu.
……
Tùng Kỳ nghĩ rất hay, trên đường cái có thể tùy tiện kéo một công nhân tạm thời rất không tồi.
Cô trả tiền, đối phương phối hợp chút là được.
Nhưng rất khó để thực hiện.
Một là thời gian có hạn.
Thứ hai, cô cho rằng mình không chọn, tùy tiện tìm một người không có trở ngại là được, nhưng khi đứng ở trong công viên âm thầm quan sát nam thanh niên đi ngang qua, theo bản năng bắt đầu xoi mói.
Chiều cao này không đủ, so với người Miêu Miêu giới thiệu còn thấp hơn.
Làn da này thật kém, đưa qua nhất định sẽ bị cười nhạo.
-- Còn cả người kia, tướng mạo không tệ, ánh mắt lại rất hèn mọn, liếc trộm nữ sinh mặc váy ngắn trên đường...
Tùng Kỳ nhìn người ở gần công viên và trường học hai ngày, lại không tìm được ai hài lòng.
Tổng hợp lại mà nói, thế mà thật sự không sánh bằng người Khúc Miêu Miêu tự chủ trương giới thiệu!
...... Vậy, thật sự không nên nói gì.
Nếu không phải ý chí của cô xem như kiên định, không chừng cũng sẽ tán thành với Khúc Miêu Miêu, cảm thấy mình lang tâm cẩu phế, không biết lòng người tốt.
“Kỳ Kỳ.”
Tùng Kỳ lấy lại tinh thần: "Mẹ, sao vậy?”
Hứa Tuệ Anh: "Con đi chạy vặt giúp mẹ, đưa bình giữ ấm cho dì Trương.”
“Trời nóng như vậy, mẹ hầm canh làm gì? Trời nóng quá, ai ăn đồ nóng như vậy?”
Dù sao vừa vào hè, Tùng Kỳ tình nguyện ăn canh đậu xanh để nguội cùng với các loại rau trộn.
Lấy mình ra so với người, cô cảm thấy dì Trương khẳng định cũng không thích đồ ăn nóng.
Hứa Tuệ Anh liếc con gái một cái, ung dung nói: "Dì Trương của con là người tỉnh Quảng, hàng năm vào giữa tháng bảy, tập tục ở quê bà ấy là ăn vịt.”
Tùng Kỳ tò mò: "Tại sao?”
Hứa Tuệ Anh: "Vịt, đồng âm với áp, giữ tháng bảy quỷ môn quan mở, ăn vịt đương nhiên là vì ngăn chặn cô hồn dã quỷ, ý tứ là vạn sự không cần sợ hãi.”
“Nhưng trên đời lại không có quỷ. Mẹ, mẹ là người theo chủ nghĩa duy vật, là đảng viên mà.”
Tùng Kỳ cười khanh khách.
Hứa Tuệ Anh bỏ canh đã nấu xong vào hộp cơm.
Không nhanh không chậm nói: "Phong tục tập quán các nơi khác biệt, mọi người cầu một ngụ ý tốt không nhất định phải tin tưởng những thứ này. Dì Trương của con không giỏi nấu nướng, thân thể cũng không tốt, Tiểu Vương thì sao, ở bệnh viện rất bận rộn, người trẻ tuổi mà, đại khái cũng không nghĩ tới những thứ này.
Trương Ái Hoa một mình đến Dung Thành dưỡng bệnh, nhất định sẽ cảm thấy cô đơn.
Bà làm chủ nhà lại là bạn tốt, chăm sóc đối phương nhiều hơn là việc nên làm.
Tùng Kỳ: "Ngao......”
Đã nghĩ là làm.
Rất quyết đoán, cũng rất qua loa.
Thật ra càng nhiều nguyên nhân là cô chán vì tâm thái mất cân bằng mà không ngừng rơi vào tình tiết quỷ đả tường.
Cô muốn mau chóng thoát khỏi trạng thái không vui này, mà tình bạn mười năm lại lôi kéo lý trí của cô, lúc này mới bất chấp tất cả.
Trực tiếp làm đến giới hạn bản thân có thể thừa nhận.
Mà không phải từng bước từng bước bị Miêu Miêu khống chế, lại bị đẩy đi tới một bước không thể nhẫn nhịn nhất.
Cô quả thật không thích động não, nhưng đó chỉ giới hạn trong học tập.
Trong giao tiếp, Tùng Kỳ chưa bao giờ ngốc.
Trên người Khúc Miêu Miêu có gì đó không đúng, không phải cô không ý thức được.
Chỉ là không hiểu được, nghĩ không thông, không hiểu vì sao đột nhiên lại thay đổi.
Thêm nữa ngoại trừ lừa cô ra ngoài kết giao bạn mới dường như cũng không làm gì khác.
Trên một mức độ lớn nhất, hai lần bộc bạch tiếng lòng của Khúc Miêu Miêu quả thật khiến Tùng Kỳ do dự, đối phương kéo lồng ngực của mình ra, lộ ra máu tươi đầm đìa bên trong, mùi máu tươi đúng là làm cho người ta muốn chạy trốn, nhưng quá mức chân thật, lại làm cho người ta mềm lòng.
Đêm khuya yên tĩnh, Tùng Kỳ thật ra có thể hiểu được cái mà cô ta gọi là lòng tự ti.
Tựa như mỗi lần chú dì trêu chọc ba mẹ là hai sinh viên tài cao dạy nhiều sinh viên đại học như thế, lại không thể làm gì được cô, còn không bằng Miêu Miêu tự mình học tập thi cử tốt, Tùng Kỳ cũng chỉ nhếch miệng cười ngây ngô hoàn toàn không thèm để ý.
Thạt ra nói là không thèm để ý, chỉ có bản thân biết.
Hiện tại cảm giác của Tùng Kỳ với Khúc Miêu Miêu vô cùng mâu thuẫn, rất giống một ngày trước khi tìm Phùng Thư Thư giằng co chứng thực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng có một chuyện chắc chắn.
Một khi xác định hai người không hợp, đối phương đã làm chuyện không phù hợp với mình, Tùng Kỳ sẽ nhanh chóng rời xa.
Như Phùng Thư Thư.
Niềm vui đã từng là chân thật, các cô thật sự là bạn tốt, Tùng Kỳ sẽ không nói xấu Phùng Thư Thư khắp nơi. Nhưng sau đó ác ý Phùng Thư Thư với cô cũng là chân thật, cho nên Tùng Kỳ cũng sẽ không đồng tình khi cô ta bị côn đồ bắt nạt tới mang thai, rồi không thể không nghỉ học kết hôn.
Hiện tại cô đang ở điểm giới hạn nhẫn nại với Khúc Miêu Miêu.
……
Tùng Kỳ nghĩ rất hay, trên đường cái có thể tùy tiện kéo một công nhân tạm thời rất không tồi.
Cô trả tiền, đối phương phối hợp chút là được.
Nhưng rất khó để thực hiện.
Một là thời gian có hạn.
Thứ hai, cô cho rằng mình không chọn, tùy tiện tìm một người không có trở ngại là được, nhưng khi đứng ở trong công viên âm thầm quan sát nam thanh niên đi ngang qua, theo bản năng bắt đầu xoi mói.
Chiều cao này không đủ, so với người Miêu Miêu giới thiệu còn thấp hơn.
Làn da này thật kém, đưa qua nhất định sẽ bị cười nhạo.
-- Còn cả người kia, tướng mạo không tệ, ánh mắt lại rất hèn mọn, liếc trộm nữ sinh mặc váy ngắn trên đường...
Tùng Kỳ nhìn người ở gần công viên và trường học hai ngày, lại không tìm được ai hài lòng.
Tổng hợp lại mà nói, thế mà thật sự không sánh bằng người Khúc Miêu Miêu tự chủ trương giới thiệu!
...... Vậy, thật sự không nên nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải ý chí của cô xem như kiên định, không chừng cũng sẽ tán thành với Khúc Miêu Miêu, cảm thấy mình lang tâm cẩu phế, không biết lòng người tốt.
“Kỳ Kỳ.”
Tùng Kỳ lấy lại tinh thần: "Mẹ, sao vậy?”
Hứa Tuệ Anh: "Con đi chạy vặt giúp mẹ, đưa bình giữ ấm cho dì Trương.”
“Trời nóng như vậy, mẹ hầm canh làm gì? Trời nóng quá, ai ăn đồ nóng như vậy?”
Dù sao vừa vào hè, Tùng Kỳ tình nguyện ăn canh đậu xanh để nguội cùng với các loại rau trộn.
Lấy mình ra so với người, cô cảm thấy dì Trương khẳng định cũng không thích đồ ăn nóng.
Hứa Tuệ Anh liếc con gái một cái, ung dung nói: "Dì Trương của con là người tỉnh Quảng, hàng năm vào giữa tháng bảy, tập tục ở quê bà ấy là ăn vịt.”
Tùng Kỳ tò mò: "Tại sao?”
Hứa Tuệ Anh: "Vịt, đồng âm với áp, giữ tháng bảy quỷ môn quan mở, ăn vịt đương nhiên là vì ngăn chặn cô hồn dã quỷ, ý tứ là vạn sự không cần sợ hãi.”
“Nhưng trên đời lại không có quỷ. Mẹ, mẹ là người theo chủ nghĩa duy vật, là đảng viên mà.”
Tùng Kỳ cười khanh khách.
Hứa Tuệ Anh bỏ canh đã nấu xong vào hộp cơm.
Không nhanh không chậm nói: "Phong tục tập quán các nơi khác biệt, mọi người cầu một ngụ ý tốt không nhất định phải tin tưởng những thứ này. Dì Trương của con không giỏi nấu nướng, thân thể cũng không tốt, Tiểu Vương thì sao, ở bệnh viện rất bận rộn, người trẻ tuổi mà, đại khái cũng không nghĩ tới những thứ này.
Trương Ái Hoa một mình đến Dung Thành dưỡng bệnh, nhất định sẽ cảm thấy cô đơn.
Bà làm chủ nhà lại là bạn tốt, chăm sóc đối phương nhiều hơn là việc nên làm.
Tùng Kỳ: "Ngao......”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro