Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Chương 38

2024-10-01 18:00:02

Vạn nhất đến hiện trường tật xấu không chuyên nghiệp của anh tái phạm thì rất khó nói, Miêu Miêu nhất định sẽ càng thêm hạ thấp mình, càng nhận định tất cả những gì cô ta làm đều không sai, đều là vì tốt cho mình.

Cô ta nhất định sẽ có vẻ mặt "Sớm biết như thế".

Nói: Xem này Trùng Trùng, dựa vào bản thân cậu thì không thể quen được người khác phái ưu tú, ngay cả người tìm đến để giả vờ cũng là một kẻ tầm thường, sau đó là một đống Balabala...

Nghĩ tới đây, Tùng Kỳ như nuốt sầu riêng, muốn ói.

Còn phải dùng tốc độ ánh sáng thoát khỏi hiện trường.

“Được rồi được rồi, là tôi quá lỗ mãng, đã quấy rầy anh.”

Tùng Kỳ quay đầu xe, vẫy vẫy tay muốn đi, không hề dây dưa.

Sợ nhanh thật.

Nhưng sợ hãi cũng rất lễ phép.

Lần này Ký Hòa Bắc hoàn toàn xác định đối phương không nhận ra mình.

Đôi mắt anh hàm chứa ý cười như có như không, ma xui quỷ khiến, gọi Tùng Kỳ lại: "Chờ đã - -“

Tùng Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn anh.

Chỉ thấy thân thể anh đứng thẳng, hai tay đút vào túi quần, lười biếng nói: "Chuyện cô muốn mời tôi đến trước mặt bạn cô diễn kịch, tôi cảm thấy còn có thể nói chuyện tiếp.”

Tùng Kỳ:...

Nhìn diễn xuất bình thản ung dung này, nghe giọng điệu phảng phất như ban ơn này.

Tùng Kỳ thiếu chút nữa cho rằng anh là thiếu gia nhỏ nhà tỷ phú vì phản kháng gia đình trong phim truyền hình thời gian trước, rời nhà trốn đi dự định dựa vào hai tay mình làm nên sự nghiệp, bất đắc dĩ gãy kích trầm sa, lưu lạc đến công trường khuấy xi măng.

Đúng là một lời khó nói hết.

Nhưng diện mạo và thanh âm của anh quả thật rất hợp tâm ý của mình.

Nếu là thay đổi trang phục, khẳng định rất dọa người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh đứng ở nơi đó, chỉ cần không mở miệng, nhất định có thể khiến mấy vị tài tuấn Miêu Miêu giới thiệu kia so ra thành cặn bã.

"Anh không hài lòng với giá cả?"

Nếu như có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết xong tâm ma của Miêu Miêu, để mình trở lại cuộc sống không có phiền não như trước kia, cũng không phải là không thể thêm tiền.

“Tiền gì?”

Vương Phụng Tùng mua thuốc lá về, vừa vặn nghe được nửa đoạn, thuận miệng hỏi.

Anh ta rất tò mò muốn biết Ký Hoài Bắc nói chuyện với ai, nghiêng người nhìn lại.

Một khuôn mặt vừa thuần khiết lại quyến rũ cực kỳ có tính trùng kích đột nhiên nhảy vào đáy mắt anh ta, ánh mắt Vương Phụng Tùng nhìn thẳng tại chỗ.

Mẹ nó!

Cô gái này là ai vậy?

Anh ta quen biết lúc nào sao lại không biết?

“Anh Bắc, đây là?”

Ký Hòa Bắc liếc anh ta một cái, nhìn anh ta hai mắt tỏa sáng thì biết không nghẹn ra được cái rắm.

“Không quen.”

Khóe miệng Vương Phụng Tùng co rút, không biết anh có thể nói chuyện với người ta sao?

Đã sớm lạnh mặt bảo người ta tránh ra rồi.

Chẳng lẽ -- Tính chiếm hữu của anh Bắc mạnh như vậy, mạnh đến ngay cả mình người anh em này chào hỏi cũng không vui?

Vương Phụng Tùng bổ não một đống lộn xộn, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.

Anh ta run rẩy cổ áo sơ mi và túi áo, giống như một con khổng tước đực, liều mạng thể hiện một mặt phong lưu phóng khoáng: "Xin chào tiểu thư, cô và anh Bắc là bạn à, vậy sau này chúng ta cũng là bạn, tôi tự giới thiệu nhé, tôi tên là Vương Phụng Tùng."

Vừa nói còn vừa dùng dư quang khóe mắt liếc Ký Hòa Bắc.

Ký Hòa Bắc hừ lạnh một tiếng, ngu ngốc!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tùng Kỳ phản ứng hai giây, nắm bắt chính xác nửa câu sau.

Mắt hồ ly híp lại: "Vương, Phụng, Tùng?

Vương Phụng Tùng đẹp trai giơ tay lên, vén tóc phun đầy keo, lấy âm thanh bong bóng mà anh ta tự nhận là đẹp trai nhất có thể khiến cho cô gái thét chói tai nói: "Đúng, Tam Hoành Vương, Phụng kính dâng, Tùng đón khách, hiện tại đang làm việc ở khoa cấp cứu của một bệnh viện.”

Tùng Kỳ bị giọng nói cố ý đè thấp của anh ta đâm vào màng nhĩ cực kỳ khó chịu.

Cô không cảm thấy gợi cảm, ngược lại cảm thấy giống như tạp âm làm cho người ta có hơi không thoải mái.

Ánh mắt nhỏ tìm tòi nghiên cứu quét tới quét lui trên người anh ta.

Hơn nữa người này giọng điệu trơn tru, mồm mép lươn lẹo, nhìn thấy mỹ nữ đã khổng tước xòe đuôi, cùng với người dì Trương nói là "Kiên định đáng tin cậy" không hề liên quan!

Đối với kính lọc dày của dì Trương với cháu trai lớn của bà ấy, khiến người ta không dám tin.

Tùng Kỳ thầm oán nửa ngày, trên mặt vẫn mỉm cười: "Thì ra anh chính là Vương Phụng Tùng.”

Nụ cười của Vương Phụng Tùng đọng lại trên mặt.

Giọng điệu mỹ nữ này không đúng, chẳng lẽ......

Không phải anh Bắc quen biết, mà là bạn gái cũ bị mình quên lãng?!

Nhưng đẹp như vậy, mình thế mà cũng cam lòng chia tay?

Vương Phụng Tùng kinh nghi nhìn Tùng Kỳ.

“Ách...... Đúng, tôi là Vương Phụng Tùng, trước kia hai ta chẳng lẽ...... quen biết?”

Tùng Kỳ giật giật khóe miệng, nhìn chiếc túi dễ thấy trước mặt.

Ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi tên Tùng Kỳ, có quen tai không?”

Vương Phụng Tùng:...

Ký Hòa Bắc:???

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than

Số ký tự: 0