[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Nửa Cái Bánh Ba...
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Lúc nãy chị cả trông có vẻ kỳ lạ, cậu ta theo phản xạ theo bản năng của một đứa trẻ nên không dám làm gì, nhưng giờ ba mẹ đã về, cậu ta lại hăng hái lên, chỉ mong lát nữa được xem chị cả bị ăn đòn.
Triệu Hoán Đệ vừa về nhà nên mồ hôi nhễ nhại, sau khi đánh Nguyên Liễu và Nguyên Cần xong, bà ta đi tắm rửa. Vừa tắm xong, nghe thấy những lời đó.
Cơn giận của bà ta lập tức bốc lên ngùn ngụt, như một cơn gió xông vào nhà chính, quả nhiên thấy bánh đào bị thiếu đi, rồi lại như một cơn gió khác, chạy ra ngoài tìm thứ gì tiện tay: “Nguyên Đại Nha! Ra đây ngay!”
Nhà họ Nguyên không lớn, ba gian phòng nối liền với một gian phòng thấp được xây thêm sau này, bên cạnh là bếp và chuồng gia súc. Triệu Hoán Đệ và Nguyên Đức Phát ở phía đông, phía tây là phòng của Nguyên Đống và Nguyên Lương, còn ba chị em Nguyên Đường ngủ trên một chiếc giường lớn ở gian phòng thấp.
Triệu Hoán Đệ nhặt lấy cây củi ở cửa bếp, định vào gian phòng thấp để đánh Nguyên Đường.
“Thi rớt cao trung rồi mà còn tỏ thái độ với ai! Em trai thương yêu nhường cho nghỉ ngơi, mà lại còn ra vẻ! Dám vào phòng của mẹ mày lấy trộm đồ? Đồ mất nết, lòng lang dạ sói, mày thiếu một miếng ăn à! Đồ háu ăn! Không ăn thì có chết không? Cơm cũng không thèm nấu, như con lợn chỉ biết ăn với ngủ! Ra đây ngay cho tao!”
…
Triệu Hoán Đệ chửi rất khó nghe nhưng cả nhà đã quen với điều đó.
Nguyên Lương nắm chặt đồ chơi trong tay, mặt mày hớn hở, chỉ mong mẹ đánh chị cả một trận thật đau. Hừm, dám ăn bánh đào của cậu ta, cô xứng sao?
Nguyên Liễu thì mặt mày vô cảm, còn Nguyên Cần thì có chút lo lắng nhưng cũng không dám đụng đến cơn giận của Triệu Hoán Đệ, chỉ có thể lo lắng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.
Trong phòng, Nguyên Đường ngồi bên mép giường, ngón tay nắm chặt, các khớp xương nhỏ nhô ra, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chúng đang run rẩy.
Cô nhắm mắt lại, lắng nghe những lời chửi rủa của Triệu Hoán Đệ.
Kiếp trước Triệu Hoán Đệ cũng như vậy, nhất là những năm đầu cuộc sống khó khăn, bà ta có thói quen mắng mỏ người khác. Mắng người vô cùng khó nghe.
Điều làm cô nhớ nhất là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho Triệu Hoán Đệ sau khi đến miền nam làm việc.
Trong chuyến đi đó, cô đi cùng với một người cùng làng đã đi làm ở miền nam được ba, bốn năm, còn có Trần Châu, cô gái sống ở nhà bên cạnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Hoán Đệ vừa về nhà nên mồ hôi nhễ nhại, sau khi đánh Nguyên Liễu và Nguyên Cần xong, bà ta đi tắm rửa. Vừa tắm xong, nghe thấy những lời đó.
Cơn giận của bà ta lập tức bốc lên ngùn ngụt, như một cơn gió xông vào nhà chính, quả nhiên thấy bánh đào bị thiếu đi, rồi lại như một cơn gió khác, chạy ra ngoài tìm thứ gì tiện tay: “Nguyên Đại Nha! Ra đây ngay!”
Nhà họ Nguyên không lớn, ba gian phòng nối liền với một gian phòng thấp được xây thêm sau này, bên cạnh là bếp và chuồng gia súc. Triệu Hoán Đệ và Nguyên Đức Phát ở phía đông, phía tây là phòng của Nguyên Đống và Nguyên Lương, còn ba chị em Nguyên Đường ngủ trên một chiếc giường lớn ở gian phòng thấp.
Triệu Hoán Đệ nhặt lấy cây củi ở cửa bếp, định vào gian phòng thấp để đánh Nguyên Đường.
“Thi rớt cao trung rồi mà còn tỏ thái độ với ai! Em trai thương yêu nhường cho nghỉ ngơi, mà lại còn ra vẻ! Dám vào phòng của mẹ mày lấy trộm đồ? Đồ mất nết, lòng lang dạ sói, mày thiếu một miếng ăn à! Đồ háu ăn! Không ăn thì có chết không? Cơm cũng không thèm nấu, như con lợn chỉ biết ăn với ngủ! Ra đây ngay cho tao!”
…
Triệu Hoán Đệ chửi rất khó nghe nhưng cả nhà đã quen với điều đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Lương nắm chặt đồ chơi trong tay, mặt mày hớn hở, chỉ mong mẹ đánh chị cả một trận thật đau. Hừm, dám ăn bánh đào của cậu ta, cô xứng sao?
Nguyên Liễu thì mặt mày vô cảm, còn Nguyên Cần thì có chút lo lắng nhưng cũng không dám đụng đến cơn giận của Triệu Hoán Đệ, chỉ có thể lo lắng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.
Trong phòng, Nguyên Đường ngồi bên mép giường, ngón tay nắm chặt, các khớp xương nhỏ nhô ra, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chúng đang run rẩy.
Cô nhắm mắt lại, lắng nghe những lời chửi rủa của Triệu Hoán Đệ.
Kiếp trước Triệu Hoán Đệ cũng như vậy, nhất là những năm đầu cuộc sống khó khăn, bà ta có thói quen mắng mỏ người khác. Mắng người vô cùng khó nghe.
Điều làm cô nhớ nhất là lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho Triệu Hoán Đệ sau khi đến miền nam làm việc.
Trong chuyến đi đó, cô đi cùng với một người cùng làng đã đi làm ở miền nam được ba, bốn năm, còn có Trần Châu, cô gái sống ở nhà bên cạnh.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro