[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Thịt Chiên Giòn
Tô Nhục Oa
2024-11-23 01:19:32
Thật lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên.
Ánh trăng mát như nước, cây cổ thụ vẫn y nguyên.
Cô vỗ vỗ lên chân tê dại, kéo tay áo xuống, rồi bước về nhà.
Chưa đi được bao xa, cô đã thấy một ánh đèn pin.
Hồ Yến cầm đèn pin, vui mừng nói: "Chị đang định đi tìm em đây."
"Anh hai chị nói có công việc nhỏ, vừa hay là có việc ở đây, bệnh viện mới của huyện cần xây thêm kí túc xá, anh chị làm phụ trách công trường. Mức lương một công nhân là một đồng sáu một ngày, không bao gồm ăn ở."
Nguyên Đường gần như không do dự: "Em đi."
Nguyên Đường hạ quyết tâm tìm cách phải đi làm lao động phổ thông, nhưng mà ở một nơi khác của thôn, vẫn còn người đang nhớ thương cô nữa.
Vương Mỹ Yêu năm nay hai mươi mốt tuổi, vóc dáng cao gầy trắng trẻo, dáng dấp xinh đẹp. mái tóc dày không buộc,vén ra sau tai. Mặc một bộ áo sơ mi ngắn tay và chân váy màu xanh thời thượng, giữa eo đeo một sợi đai lưng bằng ren mảnh, làm cho eo của cô ta tạo thành một đường cong thon thả, chân đang mang một đôi dép xăng đan không phổ biến ở trong thôn, bề mặt da màu trắng gạo, càng làm tôn lên làn da trắng nõn nà.
Trong tay mẹ của Vương Mỹ Yêu bưng một đĩa thịt chiên vào phòng, nhiệt tình chào hỏi cô: “Yêu Muội, tới nếm thử thịt chiên của mẹ, hôm qua con không phải là ao ước được ăn cái này sao?”
Mẹ Vương là người Tứ Xuyên, năm đó là bị người cùng thôn giới thiệu tới nơi ngàn dặm xa xôi này. Sống ở huyện Bạch nhiều năm, thỉnh thoảng khi nói chuyện vẫn xen lẫn chút giọng địa phương. Những người khác trong nhà đều gọi Vương Mỹ Yêu là tiểu Yêu, chỉ có bà ấy gọi con gái là Yêu Muội.
Vương Mỹ Yêu có một anh trai và một em trai, lần này trở về chính là bởi vì anh cả nhà họ Vương kết hôn.
Vương Mỹ Yêu bốc một miếng thịt chiên vàng xốp lên, mùi thơm của hạt tiêu Tứ Xuyên bùng nổ, thơm ngon xốp giòn, là cách làm mà mẹ Vương đem từ tỉnh Tứ Xuyên tới.
“Thế nào?”
Vương Mỹ Yêu gật gật đầu: “Ngon lắm ạ, mẹ ơi mẹ làm nhiều chút, ngày kia con đem đi.”
Mẹ Vương quở mắng: “Còn cần con phải nói sao, mẹ bảo anh của con ngày mai lên huyện mua thịt rồi, thịt chúng ta muốn mua đều là mỡ, tới muộn là sẽ không mua được, đi lên huyện mua được ít thịt thăn về, mẹ làm cho để vào lọ đựng bánh bịt kín lại, con cầm đi mà chia cho đồng nghiệp.”
Nhắc đến đồng nghiệp, Vương Mỹ Yêu lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh trăng mát như nước, cây cổ thụ vẫn y nguyên.
Cô vỗ vỗ lên chân tê dại, kéo tay áo xuống, rồi bước về nhà.
Chưa đi được bao xa, cô đã thấy một ánh đèn pin.
Hồ Yến cầm đèn pin, vui mừng nói: "Chị đang định đi tìm em đây."
"Anh hai chị nói có công việc nhỏ, vừa hay là có việc ở đây, bệnh viện mới của huyện cần xây thêm kí túc xá, anh chị làm phụ trách công trường. Mức lương một công nhân là một đồng sáu một ngày, không bao gồm ăn ở."
Nguyên Đường gần như không do dự: "Em đi."
Nguyên Đường hạ quyết tâm tìm cách phải đi làm lao động phổ thông, nhưng mà ở một nơi khác của thôn, vẫn còn người đang nhớ thương cô nữa.
Vương Mỹ Yêu năm nay hai mươi mốt tuổi, vóc dáng cao gầy trắng trẻo, dáng dấp xinh đẹp. mái tóc dày không buộc,vén ra sau tai. Mặc một bộ áo sơ mi ngắn tay và chân váy màu xanh thời thượng, giữa eo đeo một sợi đai lưng bằng ren mảnh, làm cho eo của cô ta tạo thành một đường cong thon thả, chân đang mang một đôi dép xăng đan không phổ biến ở trong thôn, bề mặt da màu trắng gạo, càng làm tôn lên làn da trắng nõn nà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tay mẹ của Vương Mỹ Yêu bưng một đĩa thịt chiên vào phòng, nhiệt tình chào hỏi cô: “Yêu Muội, tới nếm thử thịt chiên của mẹ, hôm qua con không phải là ao ước được ăn cái này sao?”
Mẹ Vương là người Tứ Xuyên, năm đó là bị người cùng thôn giới thiệu tới nơi ngàn dặm xa xôi này. Sống ở huyện Bạch nhiều năm, thỉnh thoảng khi nói chuyện vẫn xen lẫn chút giọng địa phương. Những người khác trong nhà đều gọi Vương Mỹ Yêu là tiểu Yêu, chỉ có bà ấy gọi con gái là Yêu Muội.
Vương Mỹ Yêu có một anh trai và một em trai, lần này trở về chính là bởi vì anh cả nhà họ Vương kết hôn.
Vương Mỹ Yêu bốc một miếng thịt chiên vàng xốp lên, mùi thơm của hạt tiêu Tứ Xuyên bùng nổ, thơm ngon xốp giòn, là cách làm mà mẹ Vương đem từ tỉnh Tứ Xuyên tới.
“Thế nào?”
Vương Mỹ Yêu gật gật đầu: “Ngon lắm ạ, mẹ ơi mẹ làm nhiều chút, ngày kia con đem đi.”
Mẹ Vương quở mắng: “Còn cần con phải nói sao, mẹ bảo anh của con ngày mai lên huyện mua thịt rồi, thịt chúng ta muốn mua đều là mỡ, tới muộn là sẽ không mua được, đi lên huyện mua được ít thịt thăn về, mẹ làm cho để vào lọ đựng bánh bịt kín lại, con cầm đi mà chia cho đồng nghiệp.”
Nhắc đến đồng nghiệp, Vương Mỹ Yêu lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro