[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Thịt Chiên Giòn
Tô Nhục Oa
2024-11-23 19:30:03
Nhưng mà bên ngoài dù tốt thế nào, thì cũng không bằng ở nhà được.
Vương Mỹ Yêu nhìn thấy tóc mai của mẹ mình đã điểm bạc, trong lòng có chút hổ thẹn cũng có dũng khí.
Làm thêm ba năm, làm thêm ba năm nữa thôi, mẹ sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.
Mẹ Vương vui vẻ đáp lại một tiếng, lại đưa thêm cho con gái hai đồng để mua đồ ăn vặt ăn.
Mặc dù bây giờ tiền trong nhà đều là của mình cho, nhưng Vương Mỹ Yêu lại rất thích được mẹ cho tiền tiêu vặt.
Lúc Vương Mỹ Yêu ra ngoài vừa vặn gặp được bà nội của cô ta, bà cụ Vương chống gậy ba toong, xém chút đụng trúng cô ta, vừa nhìn thấy người trẻ tuổi, trên mặt liền liền như hoa cúc nở rộ.
“Cháu gái lớn đây là muốn đi đâu thế?”
Vương Mỹ Yêu xụ mặt, không nói tiếng nào, cũng không trả lời bà cụ.
Bà cụ Vương nhìn Vương Mỹ Yêu đã đi xa, phi một ngụm nước bọt: “Cái thứ đồ chơi gì vậy, đồ điếm không hiếu thuận.”
Quay mặt lại vội vàng thu hồi sắc mặt, sợ bị con dâu nhìn thấy. Chỉ dám mắng chửi ở trong lòng.
Con nhỏ chết tiệt này chính là ghi hận nó khi còn nhỏ xém chút bị bà ta dìm chết đây mà, nhưng mà bà ta chỉ muốn làm nhưng không thành mà. Sau đó cứ coi như là mình chưa hết giận, liền đặt cho nó một chữ Yêu, trông mong nó mau chóng chết yểu, nhưng nó không phải là cũng không chết yểu đấy thôi?
Bây giờ nó không chịu thua kém, ngược lại không bỏ qua được bà cụ như bà ta, trở về nhiều ngày như vậy rồi, người cũng không thèm gọi.
Hừ!
Vương Mỹ Yêu đã đi thật xa, nghĩ tới bà cụ chỉ dám ở sau lưng vụng trộm chửi mình, liền cảm thấy thoải mái giống như ăn đá giữa mùa hè.
Cô ta kiếm nhiều tiền như vậy, duy chỉ có lúc này mới thấy sảng khoái nhất.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Vương Mỹ Yêu đi đến nhà họ Trần.
Không biết nói cái gì, không đầy một lát sau mẹ của Trần Châu liền khúm na khúm núm tiễn cô ta ra cửa, cúi đầu khom lưng.
“Vậy thì quyết định như vậy nhé, Trần Châu nhà thím đi theo cháu, chỉ có một điểm, tuổi nó còn nhỏ, cầm tiền lương chỉ sợ nó tiêu lung tung, cháu phải nói với lãnh đạo, một tháng gửi một lần nhé.”
Vương Mỹ Yêu ghét nhất cái kiểu trọng nam khinh nữ này, vẻ mặt đứng đắn: “Không gửi được, hơn nữa ở trong nhà máy bao ở không bao ăn, ăn cơm là phải tự mình mua phiếu cơm. Còn có tắm gội thay quần áo, bản thân cô ấy mỗi tháng cũng phải chi tiêu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Mỹ Yêu nhìn thấy tóc mai của mẹ mình đã điểm bạc, trong lòng có chút hổ thẹn cũng có dũng khí.
Làm thêm ba năm, làm thêm ba năm nữa thôi, mẹ sẽ không cần phải mệt mỏi như vậy nữa.
Mẹ Vương vui vẻ đáp lại một tiếng, lại đưa thêm cho con gái hai đồng để mua đồ ăn vặt ăn.
Mặc dù bây giờ tiền trong nhà đều là của mình cho, nhưng Vương Mỹ Yêu lại rất thích được mẹ cho tiền tiêu vặt.
Lúc Vương Mỹ Yêu ra ngoài vừa vặn gặp được bà nội của cô ta, bà cụ Vương chống gậy ba toong, xém chút đụng trúng cô ta, vừa nhìn thấy người trẻ tuổi, trên mặt liền liền như hoa cúc nở rộ.
“Cháu gái lớn đây là muốn đi đâu thế?”
Vương Mỹ Yêu xụ mặt, không nói tiếng nào, cũng không trả lời bà cụ.
Bà cụ Vương nhìn Vương Mỹ Yêu đã đi xa, phi một ngụm nước bọt: “Cái thứ đồ chơi gì vậy, đồ điếm không hiếu thuận.”
Quay mặt lại vội vàng thu hồi sắc mặt, sợ bị con dâu nhìn thấy. Chỉ dám mắng chửi ở trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con nhỏ chết tiệt này chính là ghi hận nó khi còn nhỏ xém chút bị bà ta dìm chết đây mà, nhưng mà bà ta chỉ muốn làm nhưng không thành mà. Sau đó cứ coi như là mình chưa hết giận, liền đặt cho nó một chữ Yêu, trông mong nó mau chóng chết yểu, nhưng nó không phải là cũng không chết yểu đấy thôi?
Bây giờ nó không chịu thua kém, ngược lại không bỏ qua được bà cụ như bà ta, trở về nhiều ngày như vậy rồi, người cũng không thèm gọi.
Hừ!
Vương Mỹ Yêu đã đi thật xa, nghĩ tới bà cụ chỉ dám ở sau lưng vụng trộm chửi mình, liền cảm thấy thoải mái giống như ăn đá giữa mùa hè.
Cô ta kiếm nhiều tiền như vậy, duy chỉ có lúc này mới thấy sảng khoái nhất.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Vương Mỹ Yêu đi đến nhà họ Trần.
Không biết nói cái gì, không đầy một lát sau mẹ của Trần Châu liền khúm na khúm núm tiễn cô ta ra cửa, cúi đầu khom lưng.
“Vậy thì quyết định như vậy nhé, Trần Châu nhà thím đi theo cháu, chỉ có một điểm, tuổi nó còn nhỏ, cầm tiền lương chỉ sợ nó tiêu lung tung, cháu phải nói với lãnh đạo, một tháng gửi một lần nhé.”
Vương Mỹ Yêu ghét nhất cái kiểu trọng nam khinh nữ này, vẻ mặt đứng đắn: “Không gửi được, hơn nữa ở trong nhà máy bao ở không bao ăn, ăn cơm là phải tự mình mua phiếu cơm. Còn có tắm gội thay quần áo, bản thân cô ấy mỗi tháng cũng phải chi tiêu.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro