Chương 30 - Đứa Trẻ Hiểu Chuyện
Dù Gì Cũng Là T...
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
2024-08-10 21:48:11
Tác giả có lời muốn nói: kể về tuổi thơ.
Khi còn bé tôi với mẹ tôi hay cõng đồ đi họp chợ, khi đó cõng vô cùng đuối sức, tâm nguyên lớn nhất của tôi khi đó là hy vọng có một ngày mình có thể không cần mang theo gùi đồ vật mang bán và có thể cầm tiền mặt đến họp chợ trên trấn, cũng từng có vài lần cõng đò đi nhưng bởi vì không được giá nên lại phải cõng về nhà, thật sự là cái gì cũng không mua được, khi đó đặc biệt thất vọng.
Trong trí nhớ hồi đó tôi còn chưa được đi nhà trẻ, theo tôi nhớ thịt lúc đó cũng rẻ, chỉ với một đồng tôi đã có thể mua được một miếng thịt đầu lớn, chính là phần mà những người bán thịt cắt ra vứt đi, tôi còn nhớ rõ mẹ tôi luôn nói mua cái đó ăn còn ngon hơn so với dưa chua, vậy nên đến bây giờ cô còn nhớ rõ.
Nhưng rẻ cũng chỉ là so với hiện tại, lúc đó xay lúa mà hơn 100 cân thóc mới được 45 cân gạo, mà là xay trong vụ mùa. Sau đó qua hai ba năm nông sản mới được tăng giá, trở lại bảy đến tám năm trước gạo vẫn còn rất rẻ.
Về phần xương heo, người khi đó có ai nghĩ đến việc vẫn là miếng xương đó hai hay ba mươi năm sau lại có thể bán đắt được vậy chứ, năm kia tôi về quê mua một cục xương, loại không có chút thịt nào cũng tốn gần ba đến bốn mươi tệ.
________
Không nghĩ tới đối phương lại hào phóng như vậy, Triệu Chanh cười tươi làm khóe mắt cong lên, đưa tay nhận lấy bỏ vào trong gùi, vừa đưa tiền vừa đồng ý: “Đó là đương nhiên, đại ca tốt như vậy, sau này có khi em còn dẫn người thân bạn bè tới giúp đỡ việc làm ăn cho anh nữa đó.”
Người bán thịt nghe vậy vô cùng cao hứng, lúc Triệu Chanh quay lưng đi còn nói với theo bảo Triệu Chanh đi thong thả.
Sau khi mua thịt mỡ về là có thể hầm lên lấy mỡ heo, mặt khác Triệu Chanh còn mua chút gia vị cần thiết trong nhà, không chỉ muối, về phần tiêu, ớt, bột ngọt, xì dầu thì không cần nghĩ tới.
Lúc mua vốn là Triệu Chanh chỉ muốn mua muối thô, nhưng nhìn bên cạnh thấy có đóng gói sẵn muối i ốt, Triệu Chanh cầm tiền trong tay do dự một chút nhưng vẫn mua muối i ốt.
Cũng bởi bây giờ muối i ốt còn chưa quá phổ biến, mãi cho đến ba năm sau muối i ốt mới may ra được nhiều người tiêu dùng hơn chút.
Dù sao hiện tại ở đây mọi người vẫn còn nghèo nên không có điều kiện mua muối này, thế nên khu vực này về sau chính là nơi dễ xảy ra bệnh bướu cổ thường gặp.
Cũng may Triệu Chanh tới thị trấn mua muối, bằng không nếu chỉ là ở quầy bán đồ vặt trong thôn càng không có khả năng nhìn thấy loại muối i ốt đó.
Triệu Chanh không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ đơn giản nghĩ trẻ con bây giờ không có nhiều thuốc hay vác-xin như ở tương lai, sau khi trở về vẫn phải nói với Lâm Đại Thuận một chuyện, nếu sau này có điều kiện vẫn là nên mua muối i ốt ăn sẽ tốt hơn.
Vừa rồi mua thịt mỡ đã trực tiếp tốn năm đồng tiền, cũng bởi do cô nghĩ mua nhiều một chút về để đun lấy mỡ, về sau cô không có ở đó ít ra vẫn có thứ để Lâm Đại Thuận dùng trộn với cơm.
Sau khi trở về còn phải mua đồ ăn, tuy rằng hiện giờ đồ ăn rẻ nhưng mua nhiều một chút thì vẫn là tốn tiền, Triệu Chanh cũng không muốn tốn tiền thêm để mua gia vị khác.
Mặc khác mua chút rau mà người dân ở thôn bán ven đường, thật ra ăn cũng không bao nhiêu, chủ yếu để lấy làm dưa chua ăn.
Khi còn bé tôi với mẹ tôi hay cõng đồ đi họp chợ, khi đó cõng vô cùng đuối sức, tâm nguyên lớn nhất của tôi khi đó là hy vọng có một ngày mình có thể không cần mang theo gùi đồ vật mang bán và có thể cầm tiền mặt đến họp chợ trên trấn, cũng từng có vài lần cõng đò đi nhưng bởi vì không được giá nên lại phải cõng về nhà, thật sự là cái gì cũng không mua được, khi đó đặc biệt thất vọng.
Trong trí nhớ hồi đó tôi còn chưa được đi nhà trẻ, theo tôi nhớ thịt lúc đó cũng rẻ, chỉ với một đồng tôi đã có thể mua được một miếng thịt đầu lớn, chính là phần mà những người bán thịt cắt ra vứt đi, tôi còn nhớ rõ mẹ tôi luôn nói mua cái đó ăn còn ngon hơn so với dưa chua, vậy nên đến bây giờ cô còn nhớ rõ.
Nhưng rẻ cũng chỉ là so với hiện tại, lúc đó xay lúa mà hơn 100 cân thóc mới được 45 cân gạo, mà là xay trong vụ mùa. Sau đó qua hai ba năm nông sản mới được tăng giá, trở lại bảy đến tám năm trước gạo vẫn còn rất rẻ.
Về phần xương heo, người khi đó có ai nghĩ đến việc vẫn là miếng xương đó hai hay ba mươi năm sau lại có thể bán đắt được vậy chứ, năm kia tôi về quê mua một cục xương, loại không có chút thịt nào cũng tốn gần ba đến bốn mươi tệ.
________
Không nghĩ tới đối phương lại hào phóng như vậy, Triệu Chanh cười tươi làm khóe mắt cong lên, đưa tay nhận lấy bỏ vào trong gùi, vừa đưa tiền vừa đồng ý: “Đó là đương nhiên, đại ca tốt như vậy, sau này có khi em còn dẫn người thân bạn bè tới giúp đỡ việc làm ăn cho anh nữa đó.”
Người bán thịt nghe vậy vô cùng cao hứng, lúc Triệu Chanh quay lưng đi còn nói với theo bảo Triệu Chanh đi thong thả.
Sau khi mua thịt mỡ về là có thể hầm lên lấy mỡ heo, mặt khác Triệu Chanh còn mua chút gia vị cần thiết trong nhà, không chỉ muối, về phần tiêu, ớt, bột ngọt, xì dầu thì không cần nghĩ tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc mua vốn là Triệu Chanh chỉ muốn mua muối thô, nhưng nhìn bên cạnh thấy có đóng gói sẵn muối i ốt, Triệu Chanh cầm tiền trong tay do dự một chút nhưng vẫn mua muối i ốt.
Cũng bởi bây giờ muối i ốt còn chưa quá phổ biến, mãi cho đến ba năm sau muối i ốt mới may ra được nhiều người tiêu dùng hơn chút.
Dù sao hiện tại ở đây mọi người vẫn còn nghèo nên không có điều kiện mua muối này, thế nên khu vực này về sau chính là nơi dễ xảy ra bệnh bướu cổ thường gặp.
Cũng may Triệu Chanh tới thị trấn mua muối, bằng không nếu chỉ là ở quầy bán đồ vặt trong thôn càng không có khả năng nhìn thấy loại muối i ốt đó.
Triệu Chanh không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ đơn giản nghĩ trẻ con bây giờ không có nhiều thuốc hay vác-xin như ở tương lai, sau khi trở về vẫn phải nói với Lâm Đại Thuận một chuyện, nếu sau này có điều kiện vẫn là nên mua muối i ốt ăn sẽ tốt hơn.
Vừa rồi mua thịt mỡ đã trực tiếp tốn năm đồng tiền, cũng bởi do cô nghĩ mua nhiều một chút về để đun lấy mỡ, về sau cô không có ở đó ít ra vẫn có thứ để Lâm Đại Thuận dùng trộn với cơm.
Sau khi trở về còn phải mua đồ ăn, tuy rằng hiện giờ đồ ăn rẻ nhưng mua nhiều một chút thì vẫn là tốn tiền, Triệu Chanh cũng không muốn tốn tiền thêm để mua gia vị khác.
Mặc khác mua chút rau mà người dân ở thôn bán ven đường, thật ra ăn cũng không bao nhiêu, chủ yếu để lấy làm dưa chua ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro